Dương Thiên Hân thay lời hoàng huynh:
"Giải thích đơn giản thì mọi người có mặt tại U Cốc để tỉ thí võ công. Ai có võ công cao cường nhất thì làm minh chủ. Nhưng một người chỉ cần trong tay có Vân Y, không cần biết người đó võ công ra sao, liền sẽ trở thành Đại Minh Chủ đứng đầu giang hồ. Có thể hô mưa gọi gió, triệu tập anh hùng hảo hán trong giang hồ tương trợ lúc cấp bách."
"Không một ai trong chốn giang hồ có thể không nể Vân Y. Cũng giống như hoàng thượng có Ngọc Tỷ thì giang hồ có Vân Y."
Những lời nói này của Thiên Hân khiến hoàng hậu cảm thấy rất cuốn hút, đầu cô gật gù không ngớt.
"Thì ra là vậy."
Hoàng thượng lúc này đứng lên, chắp tay sau lưng, đi đi lại lại nói rõ:
"Mọi người trong giang hồ đều mong sở hữu Vân Y. Minh chủ được mọi người nể phục nhưng vẫn không tuyệt đối. Một khi có "Vân Y Phong Sát" trong tay, chỉ cần một hiệu lệnh. Hoàng thượng cũng có thể bị truy sát nếu người đó muốn."
Nói đến đây thì, Vũ Thiên Băng cũng đã hiểu được phần nào sự quan trọng, và nguy hiểm tiềm ẩn trong chuyến đi này. Nhưng cô vẫn còn một vài điểm nghĩ không thông.
"Vậy Vân Y đó hình dạng ra sao? Ai là người nắm giữ nó?"
Dương Thiên Phong đưa mắt nhìn Điệp Vũ. Hắn hiểu ý liền nói:
"Trước đây, trong lúc ta đi tìm hiểu về Vân Y trong giang hồ. Rất nhiều phiên bản khác nhau của Vân Y ra đời. Chung quy lại tụ về hai điểm: Một là Vân Y vô chủ, đang bị thất lạc đâu đó trong giang hồ, tung tích không rõ. Hai là Vân Y nằm trong hai hình dạng. Một là hình chiếc nhẫn, hai là một miếng lệnh bài."
Đến đoạn này Vũ Thiên Băng lại bắt đầu có chút gì đó lấn cấn:
"Hửm. Thất lạc không rõ tung tích, lại không rõ hình dạng. Vậy mọi người sao có thể chắc chắn, Vân Y sẽ có mặt tại U Cốc? Nếu có thật đi chăng nữa, không có đặc điểm cố định sao có thể nhận biết nó. Lại còn nói ví dụ chúng ta tìm thấy, thì những người còn lại trong chốn giang hồ kia có tin cái chung ta nắm được là Vân Y hay không?"
Công chúa Thiên Hân hiện đang gật gù đồng ý với quan điểm của hoàng hậu. Nói thật thì cô cũng không rõ về Vân Y cho lắm. Chỉ biết nó có thể hiệu lệnh giang hồ, và biết Vân Y là một truyền thuyết, thế hệ sau này chưa một ai rõ hình dạng của Vân Y.
"Cách đây ba tháng, trong lúc đi nghe ngóng tin tức ở ngoài U Cốc - Thành U Sa. Ta đã nghe được tin. Tất cả dân sống tại U Sa vào đêm hoàng thượng đại hôn, lập hậu cho Dương Thần Quốc đều gặp cùng một giấc mộng."
"Trong mộng cảnh, họ cùng nhau họp mặt tại U Cốc, một nam nhân anh tuấn đứng trước mặt họ trên người phát ra thứ ánh sáng kì lạ. Trong mộng, nam nhân đó chỉ mỉm cười và nói với họ đúng tám từ "Vân Y Phong Sát hiệu lệnh giang hồ…" sau đó biến mất."
"Ta sau đó cũng có bắt chuyện với một vài người trong thành U Sa hỏi về giấc mơ. Những người đó đều kể giống hệt câu chuyện vừa rồi. Hiện tại, mọi người trong giang hồ ai ai cũng biết về tin này."
Điệp Vũ sau khi dùng một chút trà liền nói ra toàn bộ mọi thứ bản thân biết được.
"Vân Y chính là một chiếc nhẫn ngọc."
Dương Thiên Phong cất giọng nói chắc chắn.
"Tuy tất cả mọi thông tin chúng ta biết được về Vân Y còn rất mơ hồ. Nhưng theo trực giác của ta. Ta tin rằng, chỉ cần chúng ta đến U Cốc, mọi đáp án sẽ dần được hé mở. Chúng ta tìm Vân Y không phải để làm Đại Minh Chủ. Mà chính là để đề phòng rủi ro về sau. Lần xuất cung này thực sự rất hệ trọng, cho nên. Hoàng hậu. Chúng ta không thể mang theo Ngọc Tâm."
Đối diện với gương mặt kiên quyết của hoàng thượng. Hoàng hậu lại mỉm cười. Ai nói hoàng thượng hắn là Ác Ma kia chứ. Ác Ma sao lại có thể lo cho sự sống chết của kẻ khác? Ác Ma thì sao bản thân cô lại cảm nhận được, hắn hiện tại ấm áp đến lạ. Ác Ma không phải máu lạnh sao?
Cô tiến đến gần hoàng thượng, hai tay cô vô thức áp lên hai má hắn. Cô nhẹ chớp mắt:
"Hoàng thượng hãy tin ở ta. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Ta cũng không phải người cố chấp mong người khác đi đến đường chết."
Hành động của cô khiến hắn có chút bất động. Nhưng cô lại không quan tâm cho lắm. Sau đó, cô buông tay, bước chân đi dạo một vòng quanh đình viện, trạng thái rất thư thả, nhẹ nhàng, bình tĩnh:
"Mọi người cũng đừng quá căng thẳng. Cứ đơn giản mà nghĩ, chúng ta chỉ là đi ngao du. Ta rất tin vào duyên phận. Nếu chúng ta và Vân Y có duyên, nhất định chẳng cần tìm cũng sẽ gặp."
"Giống như việc vào một ngày đẹp trời, ta gặp được mọi người vậy. Còn nếu chẳng duyên, có tìm đến chân trời góc bể thì đáp án cũng chỉ là con số 0."
Vũ Thiên Băng nói đến đây, mọi người đều rơi vào trạng thái im lặng.
"Mọi chuyện của ba ngày sau thì, ba ngày sau sẽ tính tiếp. Hiện tại ta có chút mệt, muốn được nghỉ ngơi. À… mọi người không cần ra sức khuyên ta. Dù thế nào thì chuyến đi này ta tuyệt đối sẽ không vắng mặt. Và Ngọc Tâm cũng thế."
"Ừm… Hoàng thượng ta nghĩ ba ngày tới, ta và hoàng thượng vẫn là nên tránh gặp mặt nhau thì tốt hơn. Ta muốn toàn tâm toàn ý luyện tập."
Cười tươi một cái rồi Vũ Thiên Băng bước vào trong phòng. Để lại ba người đứng đó muốn đi hay ở thì tùy. Dương Thiên Phong mi tâm khẽ nhíu lại.
Hắn thực sự không thể hiểu nổi. Dù gì lời nói của hắn trước vạn người đều có giá trị, sao đến tai Vũ Thiên Băng cô lại chả còn tí hữu dụng nào vậy? Dù thế nhưng hắn cũng không thể nào bật lại, đành cam chịu.