Chương 29: Hai Lựa Chọn - Chờ Đợi

Hai canh giờ đã trôi qua.

Vũ Thiên Băng trong lòng cứ thấp thỏm đi qua, đi lại, đi tới, đi lui, đi hết nguyên vườn hoa Dạ Anh trong Tích cung. Đi chán thì cô vào đình viện nhỏ, được đặt bên trái vườn Dạ Anh để nghỉ chân, uống trà. Nhưng đang trong tâm trạng thấp thỏm, chờ đợi, vì thế cô ngồi nghỉ ngơi cũng chẳng bao lâu là lại đứng lên, đi vòng vòng, nhòm ngó ra cửa.

Vẫn không thấy bóng dáng của một người lạ mặt nào.

Chờ hoài cũng không phải là cách. Vũ Thiên Băng liền có ý định đến Kỳ Thiên cung để tìm Dương Thiên Phong. Nhưng lại nhớ ra bản thân đang làm giá, nên cô lại thôi.

Ngọc Tâm ở bên cạnh, nhìn hoàng hậu nhà mình cứ thấp thỏm, đi qua, đi lại trong lòng cũng bất an không yên.

"Tỷ, tỷ đợi hoàng thượng hả? Hay để muội chạy đi tìm hoàng thượng cho tỷ nhé?"

Vũ Thiên Băng mắt vẫn nhìn ra cửa, miệng trả lời:

"Không… không cần. Muội cứ bình tĩnh."

Ngọc Tâm nhíu mày, đảo mắt suy nghĩ. Vấn đề bình tĩnh, hay không bình tĩnh, hiện rõ trên người cô, hay là ở chỗ hoàng hậu đây?

Lúc này, từ ngoài cửa một thân ảnh bước vào. Nhưng Vũ Thiên Băng sau khi nhìn rõ thân ảnh, cô không kịp vui mừng, liền thất vọng ra mặt.

"Công chúa. Là muội sao?"

Dương Thiên Hân trông biểu cảm của hoàng hậu tỷ tỷ, hình như sau khi nhìn thấy cô, dường như tỷ tỷ không được vui. Cô tự thắc mắc, bản thân đã làm gì để hoàng hậu tỷ tỷ không hài lòng ư? Hình như là không.

"Hoàng tỷ, ta… ta đã làm gì khiến tỷ buồn ư?"

Vũ Thiên Băng gượng cười xua tay:

"Không… không có. Ta làm sao lại buồn muội được."

Nói rồi ánh mắt Vũ Thiên Băng lại trông ra lối đi chính. Chờ đợi.

Dương Thiên Hân nhìn hoàng tỷ xong lại nhìn Ngọc Tâm. Cô nháy mắt với Ngọc Tâm, miệng thì thầm:

"Tỷ tỷ có chuyện gì vậy?"

Ngọc Tâm nét mặt ngơ ngác lắc đầu:

"Muội cũng không biết nữa."

Vũ Thiên Băng suy nghĩ điều gì đó, cô bỗng quay người nhanh chóng tóm lấy tay của Thiên Hân, nét mặt có chút dãn ra hi vọng:

"Hoàng Thượng nói muội đến đây phải không?"

"Không. Là ta sau khi hoàn thành hết việc cần làm ở Quốc Học Viện. Ta muốn thăm hai tỷ."

Nét mặt Vũ Thiên Băng lại trùng xuống, thở dài một lượt. Dương Thiên Hân tự lẩm bẩm, bản thân cô lại nói gì sai rồi ư? Rồi nhìn qua Ngọc Tâm. Ngọc Tâm cũng chỉ có thể nhún nhẹ đôi vai, và lắc đầu.

Ai đó nói cho họ biết, đã có chuyện gì hoàng hậu tỷ tỷ đáng kính của bọn họ đi…

Không gian, thời gian hiện tại dường như đang chuyển động rất chậm, hoặc có khi bị ngưng lại. Bởi mọi thứ đột nhiên im lặng đến đáng sợ. Chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ nghe mỗi tiếng thở dài của ai đó.

"Anh ta, thật sự không tìm sư phụ cho mình ư? Hay hoàng cung này quả thực không có cao thủ? Nếu vậy, chỉ còn cách bám víu sư phụ Thiên Minh thật lâu, thật chắc mới được. Chắc là anh ta bận việc không tới nữa. Vậy thôi mình nên đi nghỉ trưa một xíu cho khỏe người. Đứng đây chỉ tổ mỏi chân."

Vũ Thiên Băng nghĩ ngợi tính toán một dạo liền cất giọng:

"Thiên Hân, muội ở lại tâm tình cùng Ngọc Tâm nhé. Ta hơi mệt nên đi nghỉ một chút. Chúng ta có gì nói chuyện sau. Đừng buồn ta nhé."

Nhìn sắc mặt buồn rầu đến thương của Vũ Thiên Băng, Dương Thiên Hân trả lời:

"Tỷ mệt cứ đi nghỉ ngơi đi. Ta không trách tỷ đâu. Ta cũng có ít chuyện muốn nói riêng với Tâm tỷ nữa."

Vũ Thiên Băng nở một nụ cười gượng gạo với Ngọc Tâm và Thiên Hân rồi quay trở vào phòng của mình.

Vũ Thiên Băng đi vào trong phòng không được bao lâu thì Dương Thiên Phong xuất hiện. Ngọc Tâm và Thiên Hân đang sầu não không hiểu Hoàng Hậu đã xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy hoàng thượng, Thiên Hân vội vàng bẩm tấu.

"Hoàng huynh. Hoàng tỷ hình như có chút… không vui."

Dương Thiên Phong nhìn Thiên Hân liền gật đầu:

"Ta biết rồi. Nàng đang ở đâu?"

Ngọc Tâm và Thiên Hân, cả hai không ai nói thêm lời nào, đồng loạt quay đầu từ từ về hướng bên trong tẩm cung của hoàng hậu. Hoàng thượng liền hiểu ý bước vào trong. Bên ngoài, Ngọc Tâm và Thiên Hân đứng ngay cửa, thò đầu vào trong lén nghe ngóng tình hình.

Vũ Thiên Băng nằm trên giường không sao chợp mắt được. Suy đi nghĩ lại, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Tự nghĩ, sao trời lại oi bức thế này nhỉ? Hay ra vườn ngồi tám chuyện rồi bày trò với Thiên Hân và Ngọc Tâm để cải thiện tâm trạng. Có vẻ lại được hơn.

Định bước khỏi phòng, nhưng lại nghe tiếng của Dương Thiên Phong, cô bỗng đứng khựng lại. Trong lòng liền dấy lên một sự bực bội, khó chịu nào đó khi nghe giọng nói của hắn. Toan trở lại giường nằm thì Dương Thiên Phong đã đứng sau lưng.

"Thiên Hân nói, nàng… có chuyện buồn?"

Vũ Thiên Băng cố kìm nén tức giận khi Dương Thiên Phong cất lời hỏi. Vậy ra là hắn không nhớ những lời cô đã nói cách đây hai canh giờ sao? Cô đang rất khó chịu chờ đợi hắn, vậy mà hắn lại thản nhiên, một thân một mình đến đây hỏi vì sao cô buồn?

Vũ Thiên Băng hừ một tiếng, cô không trả lời câu hỏi của hắn mà một mạch định bước qua hắn, ra khỏi phòng. Dương Thiên Phong cảm nhận được giường như hoàng hậu nhà hắn đang thực sự rất tức giận liền đưa tay, giữ cô lại:

"Ta xin lỗi. Lúc nãy có chút việc hệ trọng, nên mới đến gặp nàng trễ một chút. Đừng giận ta nữa."

Vũ Thiên Băng vung tay thoát khỏi Dương Thiên Phong, ánh mắt vẫn không có chút gì muốn bận tâm đến hắn. Cô cứ thế đi thẳng một mạch ra ngoài. Ngọc Tâm và Thiên Hân thấy bóng dáng hoàng hậu xuất hiện liền nấp sau cánh cửa.

Dương Thiên Phong chậm rãi đi theo phía sau lớn giọng hỏi:

"Vậy là nàng không cần sư phụ chỉ dạy võ công nữa đúng không? Nếu vậy thì…"

Vũ Thiên Băng một chân đã bước qua cửa chạm đất. Còn một chân vẫn ở trong phòng, khựng người lại ngay lập tức khi nghe giọng nói của Dương Thiên Phong. Cũng là một tông giọng như lúc nãy. Nhưng hiện tại, hình như cô lại chẳng còn cảm giác chán ghét đó nữa thì phải.

Thiên Hân đứng bên ngoài nghe được những lời Dương Thiên Phong nói, cô liền quay sang hỏi Ngọc Tâm.

"Hoàng hậu tỷ tỷ muốn học võ sao?"

Ngọc Tâm tròn hai mắt nhìn Thiên Hân lắc đầu:

"Muội… muội không rõ."

Vũ Thiên Băng lúc này quay đầu lại, ánh mắt vờ nhìn ngó xung quanh. Một dạo sau mới nhìn đến chỗ Dương Thiên Phong đang đứng, mở giọng nhẹ nhàng hỏi:

"Người đâu?"

Hoàng hậu thật sự đam mê võ thuật như vậy ư? Mới vừa phớt lờ sự tồn tại của hoàng thượng hắn. Vậy mà sau khi nghe nhắc đến võ thuật, liền thay đổi biểu cảm, cảm xúc nhanh đến không thể ngờ như thế.

"Đây."

Dương Thiên Phong trả lời rồi nhướng mày nghiêng nhẹ đầu. Vũ Thiên Băng mi tâm nhíu lại. Cô tiến đến gần hắn, giơ tay hắn, xoay người hắn vài vòng hỏi lại:

"Đâu? Hoàng thượng giấu sư phụ cao thủ ở đâu?"

Hoàng thượng đến lúc này thật sự cũng chẳng biết nói sao với hoàng hậu nữa. Hiện tại trong phòng chỉ có hai người. Hắn sao lại có thể giấu một cơ thể khác trong người của mình được. Hắn đâu có phép thuật.

"Là ta. Ta sẽ dạy nàng."

Lời nói của Dương Thiên Phong như sét đánh ngang tai Vũ Thiên Băng:

"Hoàng thượng? Dạy Ta? Thật là…"

Vũ Thiên Băng thở dài, cười phì một cái rồi quay đầu định bỏ đi lần hai. Dương Thiên Phong nhìn hành động và biểu cảm không tin tưởng của Vũ Thiên Băng vừa rồi, trong lòng đột nhiên như có một tảng băng to vừa đè chặt xuống.

Thật, trong mắt cô, hắn không có khả năng như vậy ư?

"Nàng… nàng…"

"Đừng đùa nữa. Chuyện này hết vui rồi. Ta không sao. Nhưng đừng có đi theo ta nữa…"