Vũ Thiên Băng vừa về đến Tích Cung, cô đã thấy khuôn mặt khó coi, cứ như sắp chết đến nơi rồi của Dương Thiên Phong. Trông bộ dạng này của hắn làm cô nản hẳn.
Cô bước vào phòng chính, miệng cất lời:
"Hoàng thượng làm gì mà ngồi ở đây? Theo những gì ta biết thì, hiện tại không phải người nên bận rộn lắm sao?"
Nét mặt Dương Thiên Phong bỗng tươi tỉnh trở lại, khi nhìn thấy Vũ Thiên Băng bước từ ngoài vào. Nhưng câu hỏi của cô khiến hắn hơi khựng lại. Đúng. Không phải rằng hắn rất bận rộn sao?
Trước đây, lúc chưa có sự xuất hiện của Vũ Thiên Băng, hắn chỉ có công việc, và công việc. Hiện tại, từ lúc nào, hắn lại rảnh rỗi đến vậy, hắn tự nghĩ rồi tự cười. Chẳng phải là vì cô sao, chẳng phải hắn luôn muốn có thật nhiều thời gian bên cô sao?
"Nàng… lại bỏ đi ngắm cảnh à?"
Dương Thiên Phong không trả lời câu hỏi của Vũ Thiên Băng. Hắn chỉ hỏi ngược lại cô. Cô kéo ghế ngồi đối diện hắn, đưa tay rót lấy một ly trà ấm.
"Ừm, chứ ngồi xong ngủ, ngủ xong ăn... buồn chết đi được. Ta không đi dạo vòng quanh để vận động gân cốt. Chắc chẳng mấy chốc ta lại biến thành con heo xấu xí mất. Giá như ở đây có ti vi hay internet nhỉ, vậy thì hay biết mấy."
Vũ Thiên Băng ngồi than vãn một hơi. Nếu là ở hiện đại, có lẽ cô cũng đang ngồi lướt web, tay cầm bịch snack, tay cầm một lon coca,… Ôi nghĩ đến đây, Vũ Thiên Băng tự thương cho cái số con rận của mình.
"Tivi? in-tơ-nét là gì?"
Dương Thiên Phong hỏi lại trước những từ ngữ khó hiểu của Vũ Thiên Băng. Vũ Thiên Băng thầm trách mình ngu, nói ra làm chi để giờ phải giải thích. Nhưng rồi cô cũng cố gắng giải thích những thứ cô vừa nói cho hắn hiểu.
"Thôi được rồi nàng đừng giải thích nữa. Có lẽ… ta hiểu rồi."
Dương Thiên Phong cắt ngang lời của Vũ Thiên Băng. Thật sự mấy cái lí thuyết kì lạ của cô, hắn không thể thấu nổi.
Vũ Thiên Băng ngồi đó lại thở dài. Cô đảo mắt nhìn gian phòng chính một vài lượt, lúc đó thì não cô đang vận hết nội lực để suy nghĩ điều gì đó. Hình như cô đã nghĩ ra được rồi. Khóe miệng nhếch lên cười, cô nhìn Dương Thiên Phong, hai tay lại chụp vội tay hắn thành tâm:
"Hoàng thượng handsome, hoàng thượng dễ mến, đáng yêu. Người có thể giúp ta tuyển một sư phụ thần thông quảng đại để… ta được trải nghiệm cảm giác võ thuật không?"
Vũ Thiên Băng là người có chấp niệm với việc nấu ăn rất cao, và chấp niệm với võ thuật cũng rất cao. Nhưng ở hiện đại, mẹ cô lại cấm, không cho cô tiếp xúc với võ thuật. Bà nói con gái phải dịu dàng, thùy mị.
Mẹ của Vũ Thiên Băng cũng quá hiểu rõ tính cách mạnh mẽ của con gái, bà sợ đến khi con gái bà thông thạo võ thuật, thì số lần bà ra vào bệnh viện thăm nuôi người lạ, và tòa án sẽ như cơm bữa mất.
Hiện tại, Vũ Thiên Băng đã biết, trong hoàng cung này có cao thủ ẩn danh. Vậy đồng nghĩa với việc Dương Thần Quốc này, cao thủ cũng không chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lợi dụng lần xuyên không này, học hành một vài thế võ. Sau này khi trở về thời hiện đại, chắc chắn cũng có lúc dùng đến. Chưa kể đến việc, ở hiện đại nếu muốn học võ, với độ tuổi như cô và lịch học, luyện thi đại học dầy đặc. Có lẽ thời gian bằng không. Chưa kể nếu có thời gian cũng sẽ tốn tiền nữa.
Vừa hay ở cổ đại, có rất nhiều thời gian, lại có chồng là hoàng thượng, giàu nhất thiên hạ này. Học tập bao nhiêu cũng không cần lo lắng nữa. Ha ha…
Dương Thiên Phong khẽ nhíu mày nhìn Vũ Thiên Băng:
"Nàng muốn học võ sao? Mà khoan, "Hen-sâm" nàng vừa nói là gì ấy?"
Vũ Thiên Băng chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu:
"Handsome là đẹp trai. Ta đang khen hoàng thượng đẹp trai đấy. Ừm… ta thực sự rất muốn được học võ. Có chút võ thuật trong người phòng thân, không phải vẫn tốt hơn sao? Đặc biệt là sống trong vòng Cung Đấu, ta lại không biết bao giờ mình bị ám sát ấy."
"Hoàng thượng còn có công việc của ngài, ngài đâu thể nào đi theo ta 24/24. Hoặc có thể, thì ngài lo thân ngài còn chưa xong, huống hồ gì lo đến ta. Ngài tuyển sư phụ cho ta, biết đâu sau này, ta lại có thể bảo vệ ngài. Ta không tin ta có thể cả đời bình an sống trong cung mà không bị thích khách hành thích."
Vũ Thiên Băng trình bày sự tình, các lí do nên tuyển sư phụ cho cô. Dương Thiên Phong ngồi đó, nhìn theo từng hành động, cử chỉ của Vũ Thiên Băng, tỉ mỉ không bỏ sót một chi tiết nào. Trong lòng lại có cách nhìn khác về hoàng hậu nhà hắn:
"Nàng, rốt cục còn có thể thú vị đến mức độ nào nữa đây?"
"Mọi nữ nhân khác sống trong hoàng cung, chỉ chăm chút cho vẻ ngoài. Ta lại chưa từng thấy một vị hoàng hậu nào mà thích y phục bình giản như nàng. Tặng nàng trâm cài, trang sức, vòng vàng châu báu, nàng lại bảo rườm rà, đeo chỉ tổ nặng người, di chuyển khó khăn."
"Trong khi mọi người lo tranh sủng, dùng mọi cách lấy được sự chú ý của ta. Nàng thì lại phớt lờ sự hiện diện của ta, lại đi lo bị thích khách ám sát. Còn có thể nghĩ ra, ta không đủ sức để bảo vệ nàng khi chúng ta gặp sát thủ. Trong lòng lại nghĩ sẽ bảo vệ ta. Nàng… quá thú vị rồi."
Vũ Thiên Băng ngồi chờ đợi sự hồi âm của Dương Thiên Phong. Nhưng cô càng chờ, hắn lại càng im lặng. Chỉ thấy hắn nhìn cô không chớp mắt, khóe miệng chút chút lại cười rộ lên.
Cô thật sự đang rất thành tâm bày tỏ, vậy mà hắn lại có ý cợt nhả? Vũ Thiên Băng rút nhanh đôi tay đang nắm lấy tay Dương Thiên Phong lại, nét mặt khó chịu hiện lên.
"Ta là ta đang rất nghiêm túc, mà hoàng thượng người lại tỏ thái độ đó với ta.."
Cô khoanh tay trước ngực quay mặt đi chỗ khác, giọng nói chứa đựng một sự dỗi không hề nhẹ:
"Ta cho hoàng thượng hai lựa chọn. Một là, hai căn giờ nữa phải dẫn đến một sự phụ cao thủ cho ta. Còn hai là, nếu người không tìm cũng không sao. Tích cung người vẫn được lui tới. Nhưng cơ hội gặp ta chỉ là con số không. Hoàng thượng cứ ở đó mà tươi cười suy nghĩ đi nhé."
Để lại lựa chọn… đúng hơn là để lại lời đe dọa cho Dương Thiên Phong xong xuôi đâu vào đó. Vũ Thiên Băng bước vào trong phòng. Dương Thiên Phong lúc này liền vội vàng đứng lên định chạy theo:
"Nàng muốn làm gì?"
Vũ Thiên Băng không quay đầu mà trả lời:
"Đừng đi theo ta. Ta vào phòng ngủ để ngắm hoa. Rồi lát nữa ra vườn hoa để ngủ đấy. Được chưa?"
Lại là những từ ngữ khó hiểu. Dương Thiên Phong ở ngoài đại sảnh nhìn vào phía trong chỉ có thể lắc đầu, cười nhẹ. Không bao lâu thì cũng bước ra khỏi Tích cung. Dương Thiên Phong vừa rời đi, Vũ Thiên Băng liền từ trong đi ra ngoài, hai tay chắp sau lưng, đảo mắt nhìn ngó rồi mỉm cười.