Đợi Dương Thiên Phong thượng triều, Dương Thiên Hân đến Quốc Học Viện. Vũ Thiên Băng tìm một việc gì đó giao cho Ngọc Tâm làm, để bản thân được tự do, tự tại đến tìm sư phụ Dương Thiên Minh.
"Tâm, muội hướng dẫn mấy cung nữ khác chăm sóc lại vườn Dạ Anh cho ta nhé. Ừm… ta đi có chút việc. Khi nào xong ta sẽ về, muội đừng thấy ta đi lâu mà lo lắng nhé. Việc ta rời khỏi Tích cung tạm thời cũng đừng cho ai biết hết. Chỉ hai ta biết thôi nha."
Dặn dò Ngọc Tâm xong, Vũ Thiên Băng rời đi.
Sau khi sư phụ ăn xong điểm tâm sáng, liền chỉ đạo võ thuật cho cô.
Sư phụ cầm đoạn tiêu, trong lúc Vũ Thiên Băng tập luyện, liền đi đi lại lại thổi một khúc nhạc. Vũ Thiên Băng sau khi nghe khúc nhạc, liền cảm thấy vui vẻ, hưng phấn. Cô rất nhanh đã thành thạo các bước cơ bản nhất.
Sư phụ đứng một bên quan sát, hắn nhíu mày nhìn Vũ Thiên Băng chăm chăm. Lúc này khúc nhạc kết thúc, Vũ Thiên Băng cũng tạm thời dừng lại để nghỉ ngơi. Cô chạy lại chỗ sư phụ đứng mà hỏi:
"Sư phụ, có phải đồ nhi rất có tố chất không?"
Sư phụ nhìn cô đắn đo gì đó một dạo. Sau đó liền múa vài đường võ nâng cấp.
"Cô nhìn cho kỹ đây. Ta chỉ làm một lần thôi."
Sau khi nhảy qua nhảy lại, huơ tay múa chân loạn xa. Sư phụ bắt cô tập trung nhớ và làm lại y như lúc nãy. Vũ Thiên Băng cũng không hỏi lí do mà tập trung nhớ bài, và thực hành. Cô làm lại được gần như bảy mươi phần trăm bài gốc. Tuy vậy, động tác vẫn còn chậm chạm không được mượt mà.
Lúc này, sư phụ lại nói cô làm lại một lần nữa nhanh hơn. Vũ Thiên Băng tuân lệnh. Sư phụ đứng bên cạnh, lại dùng đoạn tiêu, thổi một khúc nhạc. Hình như, khúc nhạc này với khúc nhạc ban nãy, hoàn toàn không giống nhau.
Khúc nhạc ban nãy với khúc nhạc ngày hôm qua cô nghe sư phụ thổi là một. Còn hiện tại là một khúc nhạc hoàn toàn mới. Tuy vậy, khúc nhạc này đối với sự tập luyện của cô lại tốt hơn khúc nhạc lúc nãy, tốt hơn rất nhiều. Tập trung, cô đã hoàn thành bài tập một cách xuất sắc.
Sư phụ trong lòng lúc này đầy tâm trạng, đầy rẫy câu hỏi không lời giải:
"Nữ nhân này đúng là đặc biệt kì lạ. Cả Khúc Họa Hồn lẫn Thanh Hồn đều không ảnh hưởng gì đến cô ta. Ngược lại, Họa Hồn giúp cô ta đẩy nhanh chiêu thức, Thanh Hồn lại giúp cô ta tự sinh ra công lực. Ta vốn nâng cao chiêu thức nhằm để cô ta thấy khó mà rút. Nhưng hiện tại là như thế nào đây?"
"Một nữ nhân bình thường, chưa từng luyện võ lại có thể nhanh chóng tiêu thụ phần công lực và chiêu thức của một người bình thường muốn luyện đến phải mất 3 tháng?"
Sư phụ Dương Thiên Minh không chỉ dạy thêm chiêu thức mới cho Vũ Thiên Băng. Hắn tạm thời cho cô trở về và căn dặn nếu muốn nhanh chóng trở thành cao thủ thì phải luyện tập thật nhiều những thứ hắn vừa chỉ dạy.
Vũ Thiên Băng lúc này nhìn sư phụ hỏi:
"Sư phụ, ta mới đến chưa tới 3 canh giờ mà người đã đuổi ta rồi. Nhưng mà trước khi ta về, người có thể cho ta hỏi một chuyện không?"
Sư Phụ lúc này quay người, nhìn cô trả lời:
"Chuyện gì?"
Vũ Thiên Băng không quanh co mà nói luôn:
"Khúc nhạc vừa rồi có tên là gì mà sao ta nghe nó lại hay, và cuốn hút đến thế? Ta nghe hình như đó là hai khúc nhạc khác nhau đúng không?"
"Và… hình như hai khúc nhạc này, đối với sự luyện tập của ta, giúp ta tiến bộ hơn rất nhiều. Đúng không?"
Sư phụ với những thắc mắc của Vũ Thiên Băng chỉ trả lời:
"Khúc Họa Hồn - Khúc Thanh Hồn. Hai khúc nhạc này, một để gϊếŧ người, một để chữa lành."
Nói xong, Sư phụ quay bước vào trong tẩm cung, để lại Vũ Thiên Băng ở trước sân ngơ ngác một dạo.
"Khúc Họa Hồn - Khúc Thanh Hồn. Gϊếŧ người - Chữa lành? Là sao nhỉ. Sư phụ thật kì lạ."
Đứng lèm bèm một dạo, Vũ Thiên Băng sau đó cũng rời khỏi đó trở về Tích cung.
****
Trong một cung điện nguy nga, tráng lệ, chỉ một màu của vàng là chủ đạo. Trên ngai vàng, một người đàn ông, vóc dáng uy dũng, tuổi tác tầm ngoài tứ tuần. Trên người là một bộ long bào vàng óng ánh kim. Người đàn ông đứng quay mặt vào trong, một tay để trước bụng, một tay để sau lưng. Đứng nhìn ngắm bức tượng rồng vàng phía sau ngai vàng rất lâu.
Một dạo sau, từ phía cổng lớn, một hắc y nhân tiến vào. Hắc y nhân đứng dưới đại điện, cởi bỏ lớp vải đen trên mặt xuống, quỳ gối, bẩm tấu.
"Bẩm hoàng thượng. Tà Thánh thì không một ai biết tung tích. Nhưng binh khí độc cổ của ông ta năm đó, hiện đang thất lạc giang hồ. Còn binh pháp năm đó, Tà Thánh nói để lại cho hoàng thất của Dương Thần Quốc, thực chất chỉ là tin đồn. Không chắc nó đang nằm trong mật thất hoàng gia."
Kẻ được gọi là hoàng thượng, đang vận long bào trên cao kia, vẫn không có ý ngoảnh lại nhìn hắc y nhân một cái.
"Không chắc? Tất cả không chắc hay chỉ một điều không chắc?"
Hắc y nhân dưới điện lúc này trán đã đổ rất nhiều mồ hôi. Suy nghĩ một lượt, hắn đáp:
"Binh khí độc cổ thất lạc là thật. Còn… thông tin về Tà Thánh và binh pháp. Thần vẫn không thể rõ chắc chắn. Vì thần dân ở Dương Thần Quốc cũng chưa từng gặp lại Tà Thánh sau khi ông ta rời khỏi hoàng cung vào năm đó. Còn binh pháp, mọi người cũng chỉ nghe đồn nó còn nằm trong mật thất, nhưng vẫn không chắc vì cũng chưa lần nào hoàng gia Dương Thần mang ra mật thất kể từ năm đó. Họ còn truyền tai nhau, chỉ có vua đương thời mới được vào mật thất và nhìn qua binh pháp. Điều này, hiện tại cũng chỉ có một mình Dương Thiên Phong hắn rõ. Còn lại rất mơ hồ."
Hoàng thượng sau khi nghe hắc y nhân trình bày mọi điều hắn có thể rõ, liền đưa tay phải lên phất phất hai cái. Hắc y nhân hiểu ý liền khấu đầu, lui ngược trở ra. Nhưng đi chưa được ba bước, hắn liền quay đầu lại:
"À. Còn một tin liên quan về Tà Thánh mà thần đã nghe được. Vân Y, vật biểu tượng cho Tà Thánh trong giang hồ, trước đây đều thất lạc cùng Tà Thánh. Nhưng dạo gần đây, trong giang hồ Dương Thần lại tự rộ lên một câu nói. Mọi người đều tin chắc chắn Tà Thánh sẽ quay lại, hoặc đó sẽ là truyền nhân của Tà Thánh."
Hắc y nhân nói rồi bước lên phía trên, đứng ngay sau hoàng thượng thì thầm gì đó. Thì thầm xong hắn lúc này mới hoàn toàn rời đi.
Chỉ còn một mình hoàng thượng trên điện. Sau khi nam nhân rời đi, hoàng thượng liền quay mặt hướng nhìn xuống dưới điện, miệng lẩm bẩm:
"Tà Thánh. Dương Thần Quốc. Dương Thiên Phong. Sớm Tàn."
Một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên môi…