Chương 26: Mộng Cảnh

Sau một ngày nhiều biến cố diễn ra, cuối ngày mọi thứ lại trở về vị trí vốn có của nó.

Công chúa Dương Thiên Hân, buổi tối không thể ở mãi tại Tích cung, nếu cô muốn hoàng huynh của mình cấm túc trong cung lâu dài.

Ngọc Tâm, dù có là tỷ muội kết nghĩa, nhưng cũng không thể mãi cùng hoàng hậu tỷ tỷ ngủ chung được. Vị trí đó vẫn sẽ phải thuộc về tân lang của hoàng hậu.

Vũ Thiên Băng vẫn như mọi hôm. Cô chắn một chiếc gối ở giữa hai người, và để sẵn một con dao nhỏ dưới gối. Tuy Dương Thiên Phong vì cô, đã làm cho cô rất nhiều việc, lại còn phá bỏ một vài luật lệ vốn có trước nay trong cung. Chỉ đặc ân cho một mình cô.

Nhưng…

Việc nào ra việc đó. Không có ai trên đời này, hoàn hảo tuyệt đối cả. Nếu có thì chắc chỉ trong mộng cảnh. Dương Thiên Phong mọi mặt đều tốt thì ít nhất cũng sẽ có điểm xấu chứ. Vũ Thiên Băng cô vẫn nên là, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Ổn định mọi việc xong, Vũ Thiên Băng nhìn ngó một lượt, liếc Dương Thiên Phong một cái rồi cũng an tâm nằm xuống…

Cô vừa đặt lưng xuống liền:

"A."

"Nàng làm sao vậy?"

Hắn liền bật người ngồi dậy, nhìn nét mặt đang nhăn lại vì đau của cô, hắn lo lắng.

Cô xua tay:

"Không có gì. Chỉ là… sáng nay bất cẩn đυ.ng trúng cái cây, té nhào ra đất. Hiện tại, eo có phần hơi đau. Nhưng lúc nãy ta đã nhờ Ngọc Tâm thoa thuốc rồi. Vài hôm lại bình thường thôi à."

Vũ Thiên Băng nói rồi nhắm mắt ngủ. Nhưng trong lòng hiện tại vẫn đang gào thét:

"Sư Phụ này tự nhiên lúc đó nhìn mình làm gì không biết. Báo hại mình té từ trên đó xuống tím cả người. Chỗ đó cũng cao lắm chứ có thấp đâu. Hic…"

Dương Thiên Phong hắn nằm đó, nhìn về phía cô thầm nghĩ. Hoàng hậu này sao có lúc cô dữ dằn, có lúc lại hiền từ. Có lúc cãi thì không ai bằng, nhưng lại có lúc im lặng, bình tâm như chẳng có việc gì to tát, dù cho sự việc thật tình rất nguy kịch.

Để có thể hiểu hết tâm tư của Hoàng hậu, e rằng đoạn đường còn gian nan lắm…

***

"Đây là đâu? Đang ngủ sao tự dưng lại thành đứng ở đây? Sáng nhanh đến vậy sao?"

Vũ Thiên Băng, hiện tại đang đứng giữa một sân vườn đầy rau và hoa. Trước mặt cô là một căn nhà tranh cũ kĩ. Hàng rào quanh nhà được làm từ ống trúc. Và bao xung quanh căn nhà hiện tại, Vũ Thiên Băng cũng chỉ thấy được một rừng trúc dày đặc, đặc một màu xanh. Không biết rừng trúc này có thể lớn và dài đến đâu…

Một nam nhân lục y từ trong nhà đi ra, mỉm cười với Vũ Thiên Băng:

"Cô đến rồi sao? Vào nhà đi."

Ý của nam nhân này là gì đây? Y là chờ sẵn cô ở đây sao?

Vũ Thiên Băng nhìn ngó xung quanh rồi lại chỉ vào bản thân mình.

"Tôi sao?"

Nam nhân không trả lời thêm, y quay đầu bước vào trong nhà. Vũ Thiên Băng sau một hồi do dự cuối cùng cũng quyết định tiến vào phía trong. Ngôi nhà tuy chỉ là nhà tranh cổ cũ kĩ. Nhưng nam nhân vừa rồi, cách ăn mặc cho thấy y và căn nhà, không cùng đẳng cấp.

Bước vào trong nhà. Vũ Thiên Băng đồng tử liền giãn to, nhìn mọi thứ trước mắt một lượt. Rõ ràng chỉ là ngôi nhà tranh cũ. Nhưng nội thất bên trong thì lại… giống như một vương phủ thu nhỏ trước mặt.

Nam nhân lục y nhìn dáng vẻ của Vũ Thiên Băng hiện tại, liền bật cười. Một chiếc bàn lớn đặt giữa nhà, y kéo ghế, rót trà và cất lời:

"Ở mộng cảnh, không gì là không thể xảy ra."

Vũ Thiên Băng nghiêng đầu, khuôn mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên:

"Mộng cảnh sao? Vậy hóa ra là ta đang nằm mơ à."

Nam nhân cầm ly trà đặt về phía Vũ Thiên Băng:

"Mơ trong mơ là thật. Sự thật lại chỉ là một giấc mơ."

Là sao nhỉ? Ý của nam nhân trước mặt Vũ Thiên Băng, y đang ám chỉ điều gì?

Vũ Thiên Băng ngồi xuống đối diện với nam nhân lục y, lúc này cô mới thấy rõ gương mặt của y.

Y có gương mặt anh tuấn, những đường nét trên gương mặt hiện ra rất rõ. Vũ Thiên Băng nhìn vào gương mặt này, trong khoảng khắc nào đó, cô đột ngột thấy tim nhói lên một cái... Rất đau. Cô vội đưa tay ôm ngực trái, gương mặt nhăn lại, đau đớn hiện rõ.

Nam Nhân trông thấy động thái của Vũ Thiên Băng, y liền vội đứng lên quay mặt vào trong, hai tay lại chắp lại sau lưng.

Vũ Thiên Băng sau khi cơn đau qua đi, cô nhìn lại chỉ còn thấy bóng lưng của nam nhân ấy, và đôi tay của y.

Nam nhân lúc này nói tiếp:

"Ta biết, hiện tại cô rất muốn được trở về nhà. Nhưng điều này, trước mắt là không thể."

Vũ Thiên Băng nghe đến đây liền vội vàng đứng dậy:

"Huynh… huynh biết ta đang… nhưng tại sao…"

Nam nhân giọng nói đều đều, chẳng gấp gáp đáp:

"Vì sứ mệnh. Khi hoàn thành mọi việc được định sẵn. Tự khắc, mọi thứ sẽ trở về đúng với vị trí của nó."

"Sứ mệnh? Tại sao lại là ta mà không phải một ai khác?"

Nam nhân trước mặt chỉ khẽ lắc đầu mà không trả lời câu hỏi này của cô.

"Vậy… vậy hiện tại ta phải làm gì để có thể hoàn thành nó?"

"Sẽ rất nhanh. Ta và cô sẽ lại gặp lại. Nhưng không phải trong mộng cảnh này. Lúc đó, cô tự khắc sẽ biết bản thân nên làm gì."

Vũ Thiên Băng mi tâm khẽ chau lại:

"Ta và huynh còn gặp lại lần nữa sao? Gặp ở ngoài đời thật?"

Vũ Thiên Băng còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nam nhân trước mặt. Nhưng rồi cô nhận ra mộng cảnh dường như đang dần tan biết. Rất nhanh. Cô nhắm mắt, cố làm điều gì đó. Nhưng hình như không được thì phải. Cô liền thông minh nói nhanh:

"Huynh… huynh mau cho ta biết tên huynh được không. Để khi gặp lại ta còn có thể nhận ra. Hiện tại dù ta vừa mới nhìn thấy gương mặt của huynh. Nhưng ta lại không thể khắc họa nó vào trong tâm trí được. Ta… huynh đâu rồi… nè…"

Vũ Thiên Băng chưa kịp nói hết thì mộng cảnh và nam nhân vừa rồi liền tan thành mây khói. Trong làn khói trắng, Vũ Thiên Băng nghe được hai từ ngắn gọn:

"Tà Thánh."

Và hình ảnh cô có thể lưu lại sau giấc mộng đó chỉ có một. Chính là một nốt ruồi nhỏ trên ngón tay trỏ bên tay trái của ai đó.

Vũ Thiên Băng mở to mắt, thở một cách gấp gáp, mồ hôi nhễ nhãi. Tâm trí cứ xoay quanh mãi hai từ "Tà Thánh" này. Phải mấy phút sau, cô mới có thể toàn toàn thoát ra khỏi mộng cảnh đó.

Lúc này cố mới nhận ra hình như hiện tại có chút gì đó không đúng cho lắm:

"Uầy, sao ấm thế nhỉ, mềm mềm, thơm thơm. Á đừng nói mình lại đi ôm… chết mình rồi mất hình tượng quá đi, phải chuồn thôi."

Suy nghĩ đúng đắn vào một sớm mai khi mặt trời chưa kịp ló dạng của Vũ Thiên Băng, ngay sau khi ý thức được việc mình làm. Cô nhanh chóng ngồi dậy và nhẹ nhàng bước đi, nhưng chưa kịp đặt chân xuống giường...

"Nàng đi đâu thế?"

Dương Thiên Phong đã thức từ lâu, nhưng hắn cứ vậy mà nằm im để tận hưởng một chút. Biết rõ là Vũ Thiên Băng đã dậy. Hắn muốn xem cô sẽ xử lý ra sao nên nằm im vờ ngủ.

Hắn không ngờ cô lại chọn bẽn lẽn rời đi, chứ không la hét, rồi cho hắn nằm sàn nhà như hôm trước, nên hắn ngạc nhiên mở mắt ra hỏi.

"Á À ta khát nước, muốn đi lấy nước uống đấy mà, hi hi."

Vũ Thiên Băng lấy đại lý do hòng qua mặt hắn.

Nhìn sắc mặt và những giọt mồ hôi còn vương trên trán của Vũ Thiên Băng. Dương Thiên Phong liền nắm tay cô:

"Nàng… trong người không được khỏe sao?"

Vũ Thiên Băng gượng cười xua tay:

"Không… không có. Ta lúc nãy mơ ác mộng. Trong mơ chạy nhiều quá nên hiện tại rất khát nước. Ta đi uống nước là khỏe rồi."

"Hoàng thượng à người nên ngủ tiếp đi. Vẫn còn rất sớm, lát tới giờ thượng triều ta sẽ gọi."

"Ta không ngủ nữa muốn uống nước cùng nàng."

Dương Thiên Phong đột nhiên cũng ngồi bật dậy, kéo tay cô, làm cô ngả người vào l*иg ngực của hắn. Cô trong phút chốc, bị hành động đó của hắn làm cho, bất chợt đỏ mặt.

Nhưng rất nhanh chóng cô đã kịp lấy lại phong độ. Cô đẩy hắn ra và hắn cho ăn một bạt tai thay cho bữa điểm tâm sáng, rồi chạy đi. Dương Thiên Phong mặc dù bị Vũ Thiên Băng tát một cái nhưng vẫn ngây ngô ngồi cười.

Tình yêu nhân loại là gì nhỉ, thật khó hiểu. Quả thực cuộc đời của Hoàng thượng Dương Thiên Phong đã hoàn toàn thay đổi khi có Hoàng hậu Vũ Thiên Băng.

Làm như một buổi sáng không được Vũ Thiên Băng đập cho một cái thì một ngày đó Dương Thiên Phong hắn liền không vui hay sao ấy.