Sau khi thu xếp mọi việc ổn thỏa, Vũ Thiên Băng lại ngồi xuống bàn ăn, miệng khẽ tiếc nuối:
"Đồ ăn nguột hết rồi."
Ngọc Tâm sau đó liền lấy bát đũa của mình ngồi cạnh công chúa để nhường không gian lại cho hoàng thượng.
Dương Thiên Phong sai người đi lấy thuốc trị bỏng. Sau đó cầm đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng rồi cất lời:
"Có nguội một chút, nhưng vẫn rất ngon."
Ngọc Tâm và công chúa Thiên Hân cũng cầm đũa và tiếp tục ăn. Vừa ăn vừa khen lấy khen để. Điệp Vũ cũng tham gia vào bữa cơm trưa. Hắn nhìn những món ăn bày biện trên bàn, tay gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng:
"Món ăn này… quả thực rất ngon và lạ. Hôm nay ngự thiện phòng mới sáng chế ra à?"
Công chúa Thiên Hân vốn không có cảm tình với Điệp Vũ liền lên tiếng:
"Là do đích thân hoàng hậu tỷ tỷ và bổn công chúa còn có Ngọc Tâm tỷ xuống bếp nấu đấy."
Điệp Vũ nghe đến đây liền bị sặc:
"Khụ… khụ… công chúa và hoàng hậu vào bếp? Còn có Ngọc Tâm tỷ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Công Chúa lúc này lại chẳng thèm trả lời Điệp Vũ, cô chỉ chú tâm thưởng thức đồ ăn trên bàn. Ngọc Tâm đành lên tiếng giải bày thay:
"Đúng hơn là nô tì cùng công chúa tỷ sơ chế nguyên liệu giùm hoàng hậu tỷ. Còn lại là do chính tay hoàng hậu tỷ nấu. Nô tì và công chúa tỷ xưng hô như vậy bởi vì nô tì, công chúa và hoàng hậu đã kết bái tỷ muội."
Điệp Vũ nghe xong liền cảm thấy trời đất đều đảo lộn. Cung nữ kết tỷ muội với hoàng hậu và công chúa ư? Chuyện này thật… lạ.
"Ta hôm nay thật có phước khi được thưởng thức món ngon từ chính tay hoàng hậu nấu, lại còn đích thân công chúa chuẩn bị nguyên liệu. Ta Thật vinh hạnh mà."
Dương Thiên Hân nhìn Điệp Vũ chán ghét:
"Này ai mời ngươi ăn bao giờ hả? Sao ngươi tự tiện vậy."
Điệp Vũ không thua lời, liền đáp trả lại:
"Không ai mời, nhưng tôi ngồi vào bàn không ai đuổi tức là đồng ý rồi."
"Giờ ta đuổi ngươi đó mau rời khỏi đây đi."
"Công chúa không thấy rất mất lịch sự khi đuổi người khác đi lúc họ đang ăn à?"
"....."
Sau đó, là một màn cãi nhau không hồi kết của Điệp Vũ và Công Chúa Dương Thiên Hân.
Lúc này, thái giám cũng đưa thuốc đến. Dương Thiên Phong dừng ăn, hắn lấy thuốc bôi cho Vũ Thiên Băng. Vũ Thiên Băng lúc này ngoan ngoãn ngồi im như con cừu non, nhìn những ngón tay trắng trẻo nhưng săn chắc, vụng về ấy đang dần dần chạm vào da thịt mình, cẩn thận bôi từng chút ít thuốc lên chỗ phỏng.
Cô lại đưa mắt lên nhìn hắn, hắn lúc này thật dịu dàng chứ không như lúc nãy, sắc mặt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Càng nhìn hắn, mặt cô đã đỏ lên từ khi nào rồi ấy.
Đang trong lúc lời qua tiếng lại với công chúa, Điệp Vũ liền phát hiện cẩu lương ở đối diện liền nháy mắt với công chúa và Ngọc Tâm. Dưới con mắt của ba người họ thì hoàng hậu đang nhìn hoàng thượng không chớp mắt. Còn hoàng thượng lại rất ôn nhu dịu dàng. Điều này, đối với Điệp Vũ và Dương Thiên Hân đúng là… việc lạ.
Điệp Vũ trong lòng hoài nghi, không biết hôm nay là ngày gì mà bao nhiêu việc lạ lùng chưa bao giờ có lại xảy ra cùng một ngày thế này. Đã thế hắn, còn được tận mắt chứng kiến.
Hoàng hậu kì lạ, mới quen, mới biết được chưa tới một tuần có thể áp chế đương kim hoàng thượng băng lãnh chỉ trong một ánh nhìn.
Hoàng hậu kì lạ có thể nấu ăn, lại nấu ăn rất ngon, món ăn đặc biệt.
Thiên kim công chúa đích thân xuống bếp đυ.ng tay chuẩn bị nguyên liệu bếp.
Hoàng hậu lẫn công chúa kết tỷ muội với một cung nữ lạ.
Và còn… Hoàng hậu kì lạ này… nhân từ quá mức. Hậu cung này cũng có hai chữ nhân từ ư?
Sau bữa ăn mọi người đều trở về với công việc chính của mình.
Công chúa Dương Thiên Hân phải trở về Quốc Học Viện để học bù cho những ngày trốn đi chơi.
Điệp Vũ thì lại được Dương Thiên Phong giao cho một xấp tấu chương với những vụ án hay tranh chấp nhỏ gì đó để hắn giải quyết.
Còn Hoàng thượng Dương Thiên Phong và Ngọc Tâm ngoan ngoãn trở về Tích cung làm họ trò của Hoàng hậu Vũ Thiên Băng, tiếp tục bài học hôm qua.
Phần An Mỹ Ái và Hỉ Hoa sau khi bị xử đẹp xong, lết thân về Thừa An cung trong trạng thái tức giận vô cùng.
"Áaaaaa...... Tức chết ta mà, ả tiện nhân đó là ai chứ, là hoàng hậu thì ngon chắc, vì ả mà hoàng thượng cho người đánh ta. Hứ, thù này không trả ta không phải An Mỹ Ái. Vũ Thiên Băng cô cứ chờ đấy, ta chóng mắt lên xem cô ngồi trên ngôi vị đó được bao lâu, sớm muộn gì nó cũng về tay ta mà thôi."
An Mỹ Ái tức giận mắng chửi cho hả dạ xong cười một tràng cười quái dị, làm cho Hỉ Hoa bên cạnh cảm thấy không rét mà run.