Chương 8

Dịch: Tồ Đảm Đang

Wildfire thành lập cũng được vài năm rồi, các thành viên cũng đã đổi hình tượng mới, trừ Trì Hựu Lân.

Hắn vẫn để mái tóc ngắn ấy, vết sẹo trên trán vẫn cực kỳ bắt mắt, sau lưng vẫn là hình xăm Quan Âm Tự Tại.

Wildfire thu âm bài hát chủ đề cho bộ phim điện ảnh cổ trang 'Cuộc chiến của tướng quân'. Những tưởng bọn họ sẽ làm ra một bài hát rock cổ phong mới lạ, nhưng bọn họ đã nghiêm túc ghi âm ra một ca khúc hùng hồn khí thế. Theo như lời nói của trưởng nhóm, thì linh hồn của Wildfire chính là sự tự do trong âm nhạc.

Trì Hựu Lân phụ trách phần tướng quân thắng lợi sau trận huyết chiến. Trong MV, tướng quân về đô từ chiến trường lầm than, lá cờ nhuốm đỏ màu máu và thuốc súng khói lửa bay phấp phới, kể ra nỗi lòng đau xót bi thương vô tận. Tên bài hát là .

Các "Kim Lân" sắp bùng nổ, những lời khen hoa mỹ thao thao bất tuyệt đến tới tấp; theo ngay sau đó là những topic kỹ thuật như .

Từ rất lâu trước đây, phong cách sáng tác lời bài hát của Trì Hựu Lân có một sự lộ liễu rất táo bạo, sự lộ liễu này không phải là gợi cảm, mà là trắng trợn, trắng trợn giễu cợt, trắng trợn phản kháng, trắng trợn đến mức cao giọng gào thét, làm cho cả thế giới đều có thể nghe được giọng hát của hắn.

Sự chuyển biến được bắt đầu từ <Đường về nhà>, hắn bắt đầu thay đổi, đến với , hắn đã hiểu được dùng sự trầm lắng nặng nề để thay thế sự sắc bén của sự vang vọng.

Nhưng cho dù là trước đây hay bây giờ, ca từ do Trì Hựu Lân sáng tác đều diễn tả một loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời, loại cảm xúc này tách ra khỏi bài hát trông sẽ giống như mặt biển yên bình và đáy biển thâm sâu.

Cuối cùng, Trì Hựu Lân đã từng viết về đất nước, sự nhớ quê nhà, viết về chiến tranh, viết về cứu tế, chỉ duy nhất là chưa viết về tình yêu.

Thời gian lúc bàn tay bị thương, tôi giấu bà và ba mẹ tôi rất tốt, có thể làm được những việc sinh hoạt thường ngày, mặc dù trên công việc có một số bất tiện (ví dụ như đánh chữ), nhưng vẫn có trợ lý sinh viên giúp đỡ.

Hiện tại, tôi đang đứng trước giá sách to lớn trong kho sách, ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi bất lực. Trên đỉnh giá sách có một quyển siêu dày, là quyển mà tài liệu tham khảo cho luận văn mà tôi đang cần.

Chỉ có thể làm phiền người khác thôi, đang lúc tôi định gọi người, có một tiếng gọi "Đàn anh" khiến tôi quay đầu lại.

"Thật sự là anh này!"

Tôi ngẩng người ra một lúc rồi mới nhận ra – chủ nhân của giọng nói này là đàn em chung câu lạc bộ với tôi lúc trước, Thi Nam.

Khi còn học đại học, tôi là trưởng nhóm kiêm biên kịch của câu lạc bộ kịch, còn Thi Nam là vai chính.

Lâu ngày không gặp, tôi vui vẻ hỏi cậu.

"Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đã đi làm cho tập đoàn lớn rồi sao?"

Thi Nam mỉm cười nói.

"Em từ chức rồi, bây giờ đang làm việc ở thư viện thành phố, dạo này có nhiệm vụ, nhân đây về thư viện trường cũ chút." Cậu ấy nhìn tôi.

"Không ngờ có thể gặp anh ở đây, lúc trước em nghe nói anh đi nước ngoài rồi."

"Ừ, tôi đi học tiến sĩ, bây giờ đang làm việc trong trường."

"Thế thì thời gian này chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên rồi." Thi Nam tính tình tỉ mỉ, nhìn thấy tay tôi bị thương, liền đi đến bên cạnh tôi đứng.

"Anh muốn lấy quyển nào?"

Tôi không khách sáo, chỉ lên quyển dày nhất kia. Cậu ấy cười, leo lên thang lấy xuống giúp tôi.

Chúng tôi ăn trưa cùng nhau trong nhà ăn giáo viên, trò chuyện về sự khác biệt giữa người và vật.

Thi Nam có một đôi mắt rất có thần thái, long lanh linh hoạt, lúc cười lên thì mềm mại, lúc giận lên thì diễm lệ, rất thu hút lòng người.

Tôi cảm khái:"Dáng vẻ của cậu chẳng thay đổi gì."

Cậu ấy cười haha:"Anh cũng vậy mà."

Cậu ấy nói:"Lúc trước nhiều người trong câu lạc bộ thầm mến anh lắm, nhưng họ đều không dám với tới cành cao."

"Phải không?" Tôi trả lời một cách không để ý lắm.

Con người thật của tôi, họ không hiểu được, con người đó của tôi, không tốt.

"Đàn anh hiện tại có nửa kia chưa?"

Tôi lắc đầu:"Vẫn là một tên mọt sách thôi, chôn đầu trong đống giấy lộn."

Thi Nam muốn bắt tay với tôi:"Cùng lưu lạc chốn chân trời, sau này dùng cơm có kẻ đồng hành rồi."