Chương 7

Dịch: Tồ Đảm Đang

Không thắng nổi, thì tự tổn thương chính mình để trút giận, thật sự là một hành động ngu ngốc đến cùng cực. Tôi nhìn lên tay phải đấm vào gương của mình, nó đang run rẩy, một mảnh vỡ nhỏ bị khảm vào trong máu thịt, dòng máu đang vây lấy nó, dâng đầy rồi ngoằn ngoèo chảy ra ngoài.

Nhưng tôi không thấy đau đớn gì cả, thang máy dừng lại dưới lầu, khi cửa mở ra, tôi lại một lần nữa đối mặt với Hạ Âu.

Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy ôi, vẻ mặt vì do dự mà trở nên kinh ngạc. Ánh mắt cô nhìn xuống, kinh ngạc thốt lên.

"Tay của anh!" rồi vội vàng đưa tôi đi bệnh viện.

Tôi đi cùng cô ấy.

Tôi nhìn khuôn mặt cô ấy, khuôn mặt không khác gì so với trước đây, hơi mang một vẻ tri thức và sự đơn thuần trong sáng. Cảm giác đau đớn bây giờ mới dâng trào đến trong tôi, tôi gần như không thể chống đỡ nổi.

Tôi buộc phải dùng sự yên lặng của cơ thể đang căng chặt này kiềm chế lại dòng sóng điên cuồng trong linh hồn.

Cả đường đi chúng tôi không nói gì với nhau.

Đến phòng cấp cứu bệnh viện, bác sĩ gây tê cho tôi, tôi nhìn bác sĩ dùng kẹp gắp lấy mảnh vỡ ra khỏi từ trong máu thịt của tôi, kéo theo một mảnh da trông giống như đang đυ.c khoét da thịt tôi.

Tôi không cảm nhận được đau đớn, nhưng trái tim tôi vẫn luôn run rẩy.

Y tá băng bó giúp tôi, bảo tôi ở ngoài đợi lấy thuốc. Lúc đó Hạ Âu đang bận rộn giúp tôi làm xếp hàng và nộp viện phí.

Tôi nên nói cảm ơn với cô ấy.

Lúc đợi gọi số, cô ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, hình như sợ tôi lại bị kích động.

"Xin lỗi..." Cô ấy nói.

Cô ấy nói, sau khi cô ấy rời đi, trong lòng thấy bất an, vì vậy luôn đứng chần chừ lưỡng lự ở lầu một, do dự có nên lên lầu xem xét tình hình hay không, nhưng lại sợ bản thân gây thêm phiền phức.

Cô ấy nói, trước giờ cô ấy chẳng dám nghĩ đến chuyện có thể phát sinh chuyện như vậy với Trì Hựu Lân. Có thể, là cô ấy quá cô đơn mà đối phương lại là Trì Hựu Lân. Cô ấy chẳng phải là fan của Wildfire, nhưng đối mặt với Trì Hựu Lân, cô liền bồi hồi mê đắm.

Yên lặng một lúc rất lâu, cô nói.

"Thật ra, tôi..." Muốn nói lại thôi.

Tôi không biết cô ấy chẳng thể nói tiếp được nữa, hay là đang đợi tôi cho phép cô có thể nói tiếp.

Tôi chỉ một mực giữ im lặng, vì vậy cô chẳng nói thêm gì nữa, tôi cũng chẳng có hứng thú muốn biết cô ấy muốn nói gì.

Bảng thông báo điện tử xuất hiện tên tôi, Hạ Âu nhanh hơn tôi rất nhiều, đã đi đến cửa nhỏ lấy thuốc giúp tôi rồi.

Tôi nhận lấy, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện:"Cảm ơn."

Cô ấy muốn nói gì đó, tôi lại nói tiếp.

"Xin lỗi, tôi không cách nào tiễn cô được nữa, tự mình ra sân bay nhớ cẩn thận một chút."

Hạ âu có lẽ đã hiểu ý trên lời nói của tôi, miệng cô hơi mấp máy, cuối cùng chỉ cuối đầu.

"Ừm, tôi hiểu rồi."

Tôi và cô ấy ngồi cùng nhau một lúc, rồi cô ấy rời đi trước. Sau khi Hạ Âu đi, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy.

Tôi không xem, xóa đi.

Số của cô ấy, tôi do dự một lúc khá lâu, rồi cũng kéo vào danh sách chặn.

Thật ra cô ấy đâu làm gì sai, chỉ là chuyện hoan ái nam nữ anh tình tôi nguyện mà thôi. Nhưng tôi lại lấy cực hình để xử lý một người bạn là cô ấy, đoạn tuyệt qua lại.

Tôi nghĩ, trong cơ thể này có một "tôi" khác. Kẻ đó máu lạnh lãnh khốc vô tình cùng cực, giống như một tên quái thú thôi ra khí từ trong lỗ múi, gầm thét lên muốn hủy diệt tất cả.

Về tới nơi ở gần trường tôi, bỏi vì tay đã bị thương vì vậy tất cả động tác của tôi đều phải chậm lại hết, chậm đến mức tôi có thể dùng một thân phận khác để nhìn lại chính mình trong lúc rảnh rỗi.

Không lâu trước đây mới cùng học sinh thảo luận "Yêu ở bên trái, tình ở bên phải, nằm ở hai bên của sinh mạng, gieo hạt bất cứ lúc nào, nở hoa bất cứ lúc nào."

Lúc đó tôi thật sự là chém gió, chuyện không nói có.

Tôi thật là giả tạo.

Bệnh viện cho tôi một bao tay chống nước, bởi vì lúc nhỏ tôi đã luyện sử dụng cả hai tay, cho dù tay phải không tiện thì tay trái vẫn dùng được.

Tôi chậm rãi đi tắm, chậm rãi thay đồ, sau đó đi đến thư phòng, rồi lại chầm chậm bày giấy tuyên ra, dùng tay trai viết kinh thư.

Nhiều năm như vậy rồi, tôi chép đi chép lại, chỉ có một câu – Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị.