Chương 24

Dịch: Tồ Đảm Đang

Nhưng sau đó tôi không có thời gian để cân nhắc lời của Kiều Nặc, lại càng không có thời gian suy nghĩ về chuyện của tôi và Trì Hựu Lân.

Sau khi bà về nhà, trạng thái tinh thần càng lúc càng kém đi, không phải ý nói bà cứ đau ốm triền miên, mà là tinh thần của bà đang dần dần biến mất.

Thời gian ngủ của bà càng lúc càng nhiều, ăn uống ít đi. Có lúc bà cứ nhìn mãi về hướng hoa nở ngoài kia, rất lâu, rất lâu.

"Bà, bà vẫn ổn chứ?" Tôi ngồi bên giường nắm lấy tay bà – giống như vô số những lần tôi nắm tay bà trước đây, hỏi.

Bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho bà, tuổi tác của bà đã cao, cơ quan chức năng trong cơ thể bị lão hóa theo mức độ bình thường, không hề có sự khác thường nào cả, theo lý mà nói, đây là hiện tượng sức khỏe tốt của người cao tuổi.

Bà cười nói. "Bà rất khỏe."

Càng trưởng thành, tôi càng hiểu ra được "Tôi rất khỏe" đôi lúc chỉ là vẻ ngoài giả dối mà thôi.

"Hay là con dẫn bà ra ngoài một lúc, hít thở không khí trong lành?" Có lẽ là do bà bị gãy xương không tiện ra ngoài, ở trong phòng lâu quá nên mới như vậy.

Bà dùng sức nắm lấy tay tôi: "Bà thật sự không sao, con đừng lo lắng quá."

Hoạt động kỷ niệm mười năm thành lập Wildfire đã bước vào giai đoạn kết thúc, nhưng Trì Hựu Lân đã dừng lại tất cả các công việc, chuyển về nhà ở.

Tôi cũng bắt đầu từ nhà chuyển lại về trường để tiếp tục tháng ngày cần mẫn làm việc.

Ba sử dụng quan hệ mời chuyên gia từ nước ngoài về kiểm tra sức khỏe cho bà, kết luận vẫn là không có vấn đề gì cả.

Dày vò xong, bà sờ lên đầu ba tôi.

"Vất vả cho con, bà làm các con lo lắng rồi."

Ba tôi làm cấp trên đã lâu, nói chuyện làm việc gì cũng điềm đạm, nhưng trong lòng cha mẹ, con cái lúc nào cũng là con cái; còn trong lòng con cái, cha mẹ luôn luôn là chỗ dựa của họ.

Mẹ đẩy nhẹ chúng tôi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, để hai mẹ con họ tâm sự.

Buổi sáng, Trì Hựu Lân ôm bà ra ghế gỗ bên ngoài cửa ngồi, để bà phơi nắng, nói chuyện với bà, hát cho bà nghe.

Bà thích nghe bài

"Máu thịt xây nên Trường Thành,

Tôi nguyện làm Tiểu Mạnh Khương năm ấy." – Tình yêu đất nước, cũng là tình yêu trai gái.

Lúc ông bà yêu nhau, không có những cảnh tượng quá đẹp đẽ, nhưng không hề chứng tỏ họ không lãng mạn.

Lúc ông cầu hôn bà, đã hát cho bà nghe bài này.

"Nguyện cho xuân hạ thu đông sau này

Có đất, có nước, có anh, có em."

Trong lúc dùng cơm, mẹ làm một bàn thức ăn, cả nhà vây quần lại bên nhau, có cười có nói.

Buổi chiều, tôi sẽ bế bà đến chiếc ghế quý phi ngồi, sau đó ngồi bên cạnh bà vừa sửa luận văn, vừa nghe ý kiến của bà.

Chiều tối, cả nhà chúng tôi hóng mát bên vườn hoa, ba cắt dưa hấu ra cho chúng tôi mỗi người một miếng.

Buổi tối, ba hoặc mẹ tôi sẽ đến nhà tím trò chuyện với bà.

Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây tôi đều muốn đem tất cả ghi tạc lại trong lòng, sợ rằng sẽ để lỡ mất bất cứ chi tiết nhỏ nào.

Ý nghĩa của người thân, gặp một ngày, chính là ít đi một ngày.

Ngày mà ông nội ra đi, chúng tôi vẫn là thiếu niên tràn đầy sức sống, khóc xong rồi, vẫn còn có vô số những phong cảnh hai bên đường đời. Nhưng khi đã đến độ tuổi này mới phát hiện ra rằng cáo biệt là một quá trình đau khổ dai dẳng. Nhưng chúng tôi vẫn phải giữ vững tinh thần, cho dù là khóc, cũng phải mỉm cười mà khóc.

Hoa lài nở, hương thơm lan tỏa khắp phòng.

Bà lại không bao giờ mở mắt nữa.

Ba mẹ biết bà đã sắp xếp cho di vật của mình, ba trao lại di thư của bà viết lại cho chúng tôi.

"Minh Minh, Cá Nhỏ:

Chào các con.

Thời gian như con thoi, vừa chớp mắt, các con từ những đứa bé đã trưởng thành anh tuấn thế này rồi. Bà may mắn biết bao, tận mắt nhìn thấy sự trưởng thành của các con. Cuộc đời sau này của các con vẫn còn rất dài, bà tin rằng, các con sẽ có sự lựa chọn tốt nhất cho mình; hãy nhớ rằng, bà vĩnh viễn là chỗ dựa cho các con.

Cũng giống như thế, chớp mắt mà ông các con đã rời xa bà mười mấy năm rồi. Mỗi ngày, chẳng có lúc nào bà không nhớ đến ông. Hôm bà té ở cầu thang, là bởi vì bà nhìn thấy ông ở đầu bên kia, đang mỉm cười nhìn bà. Lúc đó, bà biết, ai cũng có số mệnh. Ngày mà ông đi, bà ngồi bên cạnh giường, cảm nhận được hơi ấm của ông từ từ lạnh đi. Bà đau khổ, nhưng bà không rơi lệ - người nên ở lại lau nước mắt cho bà nhất không có ở đây, cho dù có khóc, bà cũng phải đợi đến ngày đoàn tụ với ông mới thỏa mình khóc to. Bà nhớ lúc đó, chậu mẫu đơn bên ngoài cửa nở rất tươi tốt, bà lập tức quyết định, bà phải sống tốt phần đời còn lại của ông; giúp ông nhìn thấy mỗi lần hoa nở hoa tàn. Có như vậy, bà mới tính là không uổng công đời này được quen nhau yêu nhau với ông. Bà từng nói với Minh Minh 'hạnh phúc' và 'may mắn' là khác nhau. May mắn của bà là được làm người thân của các con; còn hạnh phúc của bà, là được cùng ông các con hoạn nạn có nhau. Nay, nếu bà ra đi, cũng không phải là chuyện bi thương, chỉ là bà được trùng phùng với hạnh phúc của mình một lần nữa mà thôi.

Các con, đừng khóc, hãy ngắm hết những thứ tốt đẹp của thế gian này, thay phần của bà.

Bà yêu các con.

Gửi."

Mẹ đang khóc trong lòng ba.

Tôi và Trì Hựu Lân xem xong thư, hắn bình tĩnh xếp thư lại, hỏi sắp xếp sau này thế nào.

Tôi nghe theo sắp xếp của ba, thông báo cho người thân, bạn bè và nhà trường, chuẩn bị lễ tiễn đưa cho bà.

Ba người đàn ông chúng tôi phân công công việc, hoàn tất từng bước nghi lễ tiễn đưa trang trọng cuối cùng trong sự hiểu ý.

Ngày tro cốt của bà được chôn xuống đất, bầu trời đang lất phất những hạt mưa li ti.

Sau khi kết thúc, ba mẹ đi ở phía trước. Tôi đi chẳng mấy bước, thấy mình sắp ngã quỵ xuống đất, có một bàn tay vòng qua eo tôi. Tôi ngước mắt, Trì Hựu Lân đang nhìn tôi.

"Kết thúc rồi, khóc đi."

Tôi đứng vững, quật cường đẩy tay hắn ra.

Hắn không hề buông tay mà trái lại còn ôm tôi chặt hơn, để tôi dán vào ngực hắn.

"Khóc đi."

Mưa bụi li ti từng đợt kéo tới, rả rích không ngừng.

Tôi, đã khóc trong lòng hắn.

Là sự đau thương, là sự hoài niệm, là sự truy điệu cuối cùng.

-----

Tồ: Đây là bài hát "Khúc bốn mùa" mà bà thích nghe dưới sự trình bày của cô Đặng Lệ Quân. Đọc xong chương này nghe lại những bài hát bà thích nghe cảm thấy buồn man mác. Đặc biệt là tưởng tượng những bài hát ấy được Trì Hựu Lân trình bày...

四季歌 - 邓丽君 (Khúc bốn mùa - Đặng Lệ Quân)