Chương 3

Tác giả: Tử Sơ Tửu

Edit: Hihihaha

Đi ra khỏi Tạ Gia, Diệp An vội vàng chạy đến phòng thu âm.

Năm ngoái cô hợp tác với bạn mở một phòng l*иg tiếng loại nhỏ, nhận tất cả các loại hình l*иg tiếng.

Trong phòng thu âm, chỉ có Liêu Liêu và vài người, Hạng Tuyền và Thi Song Song đều ở đó, hai cái đầu chụm vào nhau, nhỏ tiếng thảo luận vấn đề gì đó.

Nhìn thấy cô, Thi Song Song vui mừng vẫy vẫy tay: " Diệp An".

Diệp An đẩy cửa đi vào, hỏi: " Xảy ra vấn đề ở đâu?".

Hạng Tuyền đưa cuốn lời thoại cho cô, chỉ vào phần chỉnh sửa tô đỏ: " Hai chỗ này, bị lẫn tạp âm, còn ở chỗ này, lời thoại không đúng,...."

Diệp An quét mắt qua một lượt, dựa theo yêu cầu l*иg tiếng chỗ sai lại một lần nữa.

Chỉ là một vài đoạn nhỏ, không lâu sau đã ghi âm xong rồi.

Ghi âm bù xong, Diệp An nói với Hạng Tuyền: " Sắp tới mình muốn nghỉ phép dài hạn, có thể một thời gian sẽ không đến phòng thu."

Hạng Tuyền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, một người cuồng công việc như cô, vậy mà có lúc lại lười biếng muốn nghỉ phép?

" Nghỉ bao lâu?" Hạng Tuyền hỏi.

Diệp An nghĩ nghĩ rồi nói: " Mình cũng chưa chắc, nếu có việc bận tương đối quan trọng, các cậu gọi điện thoại cho mình là được rồi."

Hạng Tuyền gật gật đầu, không hỏi nữa.

Thi Song Song từ nhà vệ sinh đi ra, đi đến bên cạnh Diệp An, bất lực nói: " đói quá đi, sửa xong chưa, chúng ta đi ăn?"

" Sửa xong rồi." Diệp An lấy túi xách lên.

Hạng Tuyền nhìn đồng hồ, nói: " Hai người đi đi, một lát sau sau anh còn có chút việc."

" Vậy tụi em đi trước nha." Thi Song Song kéo cánh tay Diệp An, vẫy vẫy tay.

Hai người đi thang máy xuống lầu, Thi Song Song nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, kì lạ: " Hôm nay cậu có sắp xếp gì sao?, trang điểm đẹp như vậy?"

Bởi vì phải đến Tạ Gia, Hôm nay Diệp An đặc biệt dậy sớm dùng gần một tiếng đồng hồ để trang điểm, váy từ trong bộ sưu tập mới của mùa xuân năm nay, theo phong cách nhẹ nhàng và quý phái, trang sức phối cùng cũng có giá trị không nhỏ, cộng với vẻ đẹp vốn có của cô, eo nhỏ chân dài, trời sinh dáng người như cái móc treo đồ, ăn mặc như thế này, giống như phải tham gia một bữa tiệc nổi tiếng nào đó.

Diệp An nhướn nhướn chân mày: " Cậu nói như vậy, tớ có ngày nào không đẹp sao?".

Thi Song Song: " Phải phải phải cậu ngày nào cũng đẹp, gách vác nhan sắc của phòng làm việc, cho dù để cậu đi đàm phán với Huyễn Mộng, chỉ cần dựa vào khuân mặt, chắc chắn 9 phần mười."

" Vậy thì không được." Diệp An giơ tay véo cằm bạn, " Tài nguyên quý như vậy, sao có thể tùy tiện sử dụng? trừ khi họ bỏ ra số tiền giá trị gấp mười lần."

Thi Song Song: "..."

Hai người vừa vừa nói, đi vào một nhà hàng gần đó.

Gọi món xong, Diệp An thuận miệng nói: " Hợp đồng phía Tây Manh bên kia đàm phán như thế nào rồi?"

Thi Song Song uống một ngụm nước trái cây, nói: " Hạng Tuyền nói sắp xong rồi, mấy ngày sau có thể ký hợp đồng." Ngưng một chút, nhịn không được tố cáo " công ty không lớn, lại tỏ vẻ này kia,kí có cái hợp đồng cũng chậm chậm chạp chạp, làm việc giống như tổ tiên của nó!"

Diệp An cười nói: " Ai bảo người ta là chủ đầu tư a?"

Thi Song Song vừa lau đồ dùng ăn uống vừa nói: " Hay là lần sau cố gắng đừng ký hợp đồng với bên đó nữa đi, mình cảm thấy bên đó quá nhỏ mọn rồi, không đáng tin."

Diệp An " ừ" một tiếng.

Món ăn rất nhanh đã được đưa lên, cô cầm đũa lên ăn vài miếng, nhớ tới điều gì đó, lại nói: "Đúng rồi, Văn Hóa Huyễn Mộng bên kia có một bộ phim hoạt hình hình như đang tìm công ty l*иg tiếng, xíu quay về cậu nói với Hạng Tuyền một tiếng, kêu cậu ấy để ý một xíu, xem xem có giành được không?"

Văn Hóa Huyễn Mộng, công ty giải trí có tiếng trong giới, các loại phim ảnh hoạt hình gì đó đều sản xuất.

Thi Song Song ngước mắt: " Công ty lớn như Huyễn Mộng, chắc là sẽ tìm kiếm một đoàn đội hợp tác lâu dài thôi?"

Diệp An: " Vạn nhất thì sao?, cứ thử xem sao cũng không phải điều gì không tốt cả."

" Nói cũng đúng".

Thi Song Song đồng ý gật gật đầu, đột nhiên nói: "Này, có phải là Huyễn Mộng được tập đoàn Quân Minh đứng sau hậu thuẫn không?"

Động tác múc súc của Diệp An ngưng một chút: " Cái gì?"

Thi Song Song hai mắt lập tức phát sáng, cả mặt đều là biểu tình bát quái: " Cậu có còn nhớ tập đoàn Quân Minh cái vị đại thiếu gia Tạ Sóc kia không?"

Ánh mắt Diệp An lóe lên một lát, không lên tiếng.

" Không phải trước đây anh ta đã gặp tai nạn giao thông sao?, nghe nói trở thành người thực vật rồi,không biết là thật hay giả." Thi Song Song tiếc nuối than một hơi, " Thật đáng tiếc, mình có nhìn qua hình của anh ta, lớn lên cũng rất đẹp trai,..."

Diệp An: " Làm sao cậu biết người ta biến thành người thực vật rồi?"

Diệp Thi Thi: " Trên mạng đều truyền như vậy á, còn nói anh ta mù rồi kìa, với lại cũng rất lâu rồi không nghe thấy tin tức của anh ta rồi,..."

Thi Song Song đung đưa cản khái: " Sống trời đời, không bát quái buồn chán biết bao?"

"...."

Diệp An không để ý đến cô bạn, cúi đầu ăn cơm.

Cửa sổ thủy tinh sáng ngời, phản chiếu khuôn mặt thanh tú, lông mi thanh mảnh.

..................

_____________

Có lẽ lo lắng sợ Tạ gia lại phát sinh vấn đề gì khác, không quá mấy ngày, Tạ gia liền vội vội vàng vàng đem ngày cưới định xong.

Diệp An cả quá trình đều để lộ ra mười phần phối hợp, không có nửa phần mất kiên nhẫn, nhanh chóng lấy được thiện cảm của người trên dưới Tạ gia ---- đương nhiên, trừ Tạ Sóc.

Người đàn ông này quả là giống như máy móc không có tí tình cảm nào, cứng mềm đều không ăn.

Ngày thứ hai sau khi định xong ngày cưới, Diệp An đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đến từ người bố Diệp Viễn Niên dường như không tồn tại của cô.

" An An, Con rất lâu không có về nhà rồi, buổi tối có thời gian không, trở về ăn cơm cùng với ba một bữa?, ba có việc cần nói với con."

Trước khi Diệp An lên cấp 2, mẹ cô bà Hạ Cẩn và Diệp Viễn Niên đã ly hôn rồi.

Lúc đầu Diệp An sống cùng với mẹ cô, sau này, bởi vì lý do sức khỏe mẹ cô không có cách nào chăm sóc cho cô nữa, cô lại bị đưa đến Diệp gia chăm sóc.

Trong những năm đó, Diệp Viễn Niên hầu như không làm tròn trách nhiệm của người làm cha, cộng thêm ông sớm đã đi thêm bước nữa, có gia đình mới, cho nên tình cảm giữa hai cha con luôn luôn có khoảng cách, bình thường đều không ở cùng nhau, liên lạc rất ít.

Diệp An biết rằng bởi vì chuyện đám cưới giữa cô và Tạ Sóc, im lặng trong chốc lát, không có từ chối, chỉ là đổi chỗ: " Ăn ở ngoài đi."

Nhận được câu trả lời, Diệp Viễn Niên mười phần cao hứng: " Được, vậy ba đến đón con."

Diệp An nói: " Không cần đâu, Ba đặt nhà hàng xong, gửi địa chỉ qua cho con, con tự đi đến."

Rất nhanh, Diệp Viễn Niên liền nói địa chỉ.

Diệp An dọn dẹp đơn giản, đi ra ngoài.

- -------------

Xe cộ như nước, hoàng hôn rơi xuống chân trời xa xôi, phủ lên những đám mây lộng lẫy, nhuộm nửa thành phố.

Giờ cao điểm, đường có chút bị tắc, đại khái một tiếng sau, Diệp An mới đến được nhà hàng đã đặt.

Diệp Viễn Niên đến sớm trước cô mấy phút, ngồi trong phòng đợi sẵn, nhìn thấy cô đi tới, trên mặt của người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười lấy lòng: " An An...."

Diệp An ngồi xuống đối diện ông, túi xách để bên cạnh, lấy điện thoại ra.

" Tìm tôi có việc gì?" Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Diệp Viễn Niên cười cười nói: " Gọi món trước đã, ba đã rất lâu không ăn cơm cùng với con rồi."

Diệp An không nói gì, cầm lấy thực đơn, tùy tiện gọi hai món.

" Tại sao ăn có xíu như vậy?, Nhìn con gầy thành bộ dạng gì rồi?..."

Diệp Viễn Niên nói xong lại gọi thêm vài món, đợi món lên, ông mới do do dự dự đi vào chủ đề chính. " An An, ba nghe nói, con phải kết hôn cùng với Tạ Sóc?"

Diệp An " ừ " một tiếng, giọng điệu bình tĩnh.

Diệp Viễn Niên cau mày: " Chuyện lớn như vậy, tại sao con không thương lượng với ba chút?"

Diệp An lạnh nhạt nói: "Gần đây bận quá, không kịp nói."

Đây rõ ràng là cái cớ, nhìn cô lạnh nhạt xa cách, Diệp Viễn Niên trong lòng có chút không rõ mùi vị gì.

Mấy năm gần đây, tính tình cô con gái này của ông càng ngày càng hiền lành, rất ít khi cứng miệng cãi nhau với ông, có thể do càng ngày càng cách xa ông.

Đối với ông, giống như đối với người xa lạ, xa cách khách khí, hoàn toàn không để tâm, đến cả việc lớn như kết hôn, cũng không thương lượng với ông trước, nói kết hôn liền kết hôn rồi.

Nếu như không phải nghe người khác nói đến, ông chỉ sợ đến tin tức cũng không biết.

Rõ ràng hồi còn nhỏ, cô thích nhất là nhào vào lòng ôn làm nũng, dính sát ông kêu " ba ba"

" Diệp An, con thật sự nghĩ kỹ rồi?" Tạ gia tuy rằng gia thế không tồi, nhưng Tạ Sóc mắt không nhìn thấy, về sau............"

Diệp An uống một ngụm canh, không để ý chút nào nói: " Mắt không nhìn thấy cũng không ảnh hưởng đến việc kết hôn, con cảm thấy anh ta rất tốt."

Diệp Viễn Niên nghẹn nghẹn.

Nghĩ nghĩ điều kiện gia thế của Tạ Sóc, ngoại trừ mắt không nhìn thấy, thật ra cũng chẳng có gì xoi mói cả.

Huống hồ là do cô tự nguyện đồng ý, ai cũng không ngăn nổi.

Qua một lúc, Diệp Viễn Niên lại hỏi: "Các con dự định bao giờ tổ chức lễ cưới? Đã định ngày tháng chưa?"

Diệp An nói: " Chúng con không tổ chức hôn lễ."

Diệp Viễn Niên nghe xong ngẩn người: "Không tổ chức hôn lễ? Tại sao?"

Diệp An ngẩng đầu, nhìn về phía ông.

" Có phải ý của Tạ gia?" Diệp Viễn Niên hỏi.

Diệp An không trả lời.

Diệp Viễn Niên nhăn nhăn chân mày: " Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, đến cả lễ cưới cũng không tổ chức, cũng quá qua loa rồi, hay là ba thay con đi gặp Tạ gia bàn bạc,.."

Diệp An lạnh lùng ngắt lời ông: "Ý của con, Tạ Sóc anh ấy không thuận tiện, con cũng lười bị giày vò?

Diệp Viễn Niên lại bị nghẹn lời.

Trong phòng bao yên tĩnh trong phút chốc.

Nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của ông, giống như có chút tẻ nhạt, vẻ mặt Diệp An ôn hòa chút, bổ sung thêm: " Nhưng mà sẽ tổ chức một bữa cơm gia đình đơn giản, vào tối thứ 7 tuần sau."

Hiếm khi cô đối với ông có thái độ hòa hoãn, Diệp Viễn Niên lập tức để lộ ra khuân mặt tươi cười: " Vậy ba sẽ đến sớm, đến lúc đó đưa con."

Diệp An không phản đối cũng không đồng ý, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tận đến khi kết thúc bữa cơm, hai cha con đều không nói chuyện với nhau.

Ăn cơm xong, Diệp Viễn Niên kiên trì phải đưa Diệp An về nơi ở, Diệp An từ chối không có kết quả, chỉ đành lên xe.

Cả đường đi, cô nếu như không phải nhắm mắt nghỉ ngơi, thì là trả lời tin nhắn trên điện thoại, có ý không mảy may nói chuyện cùng Diệp Viễn Niên.

Diệp Viễn Niên muốn nói lại thôi, trước lúc khi cô xuống xe cuối cùng cũng mở miệng: " An An, chuyện kết hôn của con,... có phải nên nói cho mẹ con?"

Diệp An dừng động tác đẩy cửa xe.

Diệp Viễn Niên than thở nói: "Tính cách của mẹ con như thế, nếu như biết được con giấu bà kết hôn, không biết chừng làm loạn tới cỡ nào,..."

Diệp An ngừng một chút, quay đầu lại, nói: "Đợi sức khỏe mẹ tốt chút, con sẽ tìm cơ hội nói với mẹ."

Diệp Viễn Niên không khuyên thêm nhiều, cúi đầu dặn đi dặn lại: "vậy con tự mình phải chú ý tới sức khỏe của mình, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba."

Diệp An " ừ" một tiếng,, đẩy cửa xe xuống xe, đầu cũng không quay lại đi vào tòa chung cư lớn.

Nhìn bóng dáng rời đi của cô, Diệp Viễn Niên thình lình có cảm giác vắng vẻ của trung niên.

.....

- ---

Chiều ngày hôm sau, Diệp An lại đến Tạ gia một chuyến.

Ôn Nhược Du đã mời một nhà thiết kế đặc biệt đến đo size váy để hai người họ mặc trong bữa tiệc gia đình.

Lúc đến Tạ gia, nhà thiết kế vẫn chưa đến, Diệp An ngồi nói chuyện một lúc với Ôn Nhược Du, lên lầu gặp Tạ Sóc.

Đi đến trước của phòng ngủ, cô gõ gõ cửa, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời.

Diệp An cho rằng anh ta cố ý không để ý không lên tiếng, trực tiếp cầm nắm cửa vặn mở cửa.

Kì lạ là, trên ghế sô pha không có người, giường ngủ cũng trống không.

Diệp An nghi ngờ, trong góc phòng đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt.

Cô cũng không nghĩ nhiều, đi theo âm thanh đến.

" Tạ........."

Vừa mở miệng, cả người Diệp An liền cứng đờ.

- -----Hóa ra chỗ này là phòng thay đồ.

Mà Tạ Sóc.... đang là thay đồ.

Cơ ngực và cơ bụng săn chắc xuất hiện, và những đường nhấp nhô kéo dài xuống cạp quần.