Chương 2

Tác giả: Tử Sơ Tửu

Edit: Hihihaha

Bốn bề yên tĩnh không một tiếng động.

Thời gian trôi qua dường như dài như một thế kỉ, Diệp An không đợi được đến khi anh ta mở lời, chỉ đành chủ động lên tiếng phá vỡ tình cảnh bế tắc này: " Tôi chắc không cần phải tự giới thiệu về bản thân mình nữa đúng không?"

Vì mức độ quan trọng của cuộc hôn nhân này đối với Tạ gia, có lẽ từ sớm đã đem thân thế của cô bao gồm có yêu đương chưa, có quá khứ gì không tốt hay không điều tra rõ ràng rồi, nếu anh ta đã đồng ý gặp cô, tự nhiên đều rõ ràng hết.

Tạ sóc vẫn trầm mặc như cũ, đến mí mắt cũng không nhấc lên.

"............"

Có thể, lạnh lùng như thế.

Diệp An cảm thấy mình còn một chặng đường dài phía trước, có chút mệt mỏi.

Ôn Nhược Du không có ở đây, Tạ Sóc lại nhìn không thấy,cô cũng không cần phải giả vờ tỏ ra dáng vẻ hiền lành thục đức, dứt khoát thả lỏng bản thân, nhìn đông ngó tây.

Không khí trong phòng ngột ngạt, mờ mờ nhạt nhạt.

Cô đứng dậy tắt đèn, sau đó đi đến dừng lại bên cạnh cửa sổ, nắm chặt rèm cửa sổ, dùng sức kéo.

Ánh sáng mặt trời như thủy chiều tràn vào, tươi đẹp rực rỡ, đem bóng đen đuổi đi.

Tạ Sóc đã ở trong phòng kín lâu, mất cảnh giác với sức nóng của ánh sáng mặt trời, vô thức di chuyển ngón tay, đôi môi mỏng mím chặt vào nhau.

Diệp An quay lại, nhìn thoáng qua cánh tay để trên sô pha của anh ta, trắng bóc, mảnh khảnh, móng tay sạch sẽ, giống như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc chăm chuốt.

Trong đầu tự nhiên xoẹt qua một ý nghĩ không thích hợp: mắt của anh ta không nhìn thấy, vẫn có thể tự mình tỉa tót móng tay sao?

Đối với cử chỉ tự ý của cô, Tạ Sóc tỏ ra không vui cho lắm, sắc mặt 10 phần khó coi.

Diệp An coi như không thấy sắc mặt lạnh lùng của anh ta, lại ngồi bên cạnh anh ta.

" Có phải là anh không muốn kết hôn không?" cô dựa về đằng sau, trực tiếp hỏi.

Tạ Sóc cau cau chân mày, không trả lời.

" Hay là không muốn kết hôn với tôi?"

Tạ Sóc vẫn không trả lời.

" Nếu như không muốn kết hôn với tôi a, tôi nghĩ anh nên suy nghĩ thêm, đừng vội bài xích,...."

Diệp An dựa trên ghế sô pha, bắt đầu khoác lác: " Thực ra tôi lớn lên cũng rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt, dịu dàng rộng lượng hiểu lòng người, người theo đuổi tôi cũng rất nhiều a, anh lấy tôi cũng không thiệt thòi a,...."

Tạ Sóc kéo kéo môi dưới: " Cô cũng rất tự tin."

Diệp An sảng khoái tiếp lời: " Những cô gái tự tin, vận may đều không quá tồi."

Tạ Sóc: "..."

Cô lấy một người mù như anh vận may cũng tính tốt sao?

Tạ Sóc cố gắng nhịn, không đem câu đó hỏi ra khỏi miệng.

" Thật a, không lừa anh, tôi lớn lên cũng rất đẹp, mà tính tình cũng rất tốt, nếu không tin, anh đi theo tôi ra ngoài là có thể biết,..."

Nhìn thấy anh ta không có bất cứ hành động nào, Diệp An nghĩ nghĩ: " Hay là như thế này, nếu như anh quyết định kết hôn cùng tôi, tôi đồng ý với anh, sau khi kết hôn, tôi sẽ không có bất kỳ ảo tưởng gì không thực tế với anh, cũng không yêu cầu anh thực hiện bất cứ trách nhiệm và nghĩa vụ nào, hai chúng ta không ai can thiệp vào bất cứ việc gì của nhau, anh muốn như thế nào chính là như thế đó,.... đương nhiên, tôi vẫn sẽ chăm sóc tốt cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của anh."

Nghe đến đây, Tạ Sóc cuối cùng cũng có phản ứng, anh ta rõ ràng không tin cô sẽ có tinh thần tận tâm như vậy, giương mắt hướng về phía cô: " Nếu không phải vì những điều đó, tại sao cô lại muốn gả?"

Diệp An trả lời không chút do dự: " Bởi vì anh có tiền, lớn lên lại đẹp trai a"

Tạ Sóc: "...."

Tạ Sóc hiển nhiên bị những lời thẳng thắn của cô làm kinh ngạc, sắc mặt một lời khó nói hết.

Diệp An nhưng lại không mảy may chút nào không cảm thấy có gì không ổn, nét mặt thản nhiên: " Phản ứng này của anh có nghĩa là gì?, nếu như tôi nói tôi không có bất cứ ham muốn gì, anh chắc chắn cho rằng tôi đang nói dối, không bằng nói thật ra."

" Hiện nay người chân thành bộc trực như tôi có rất ít,... lại nói, thứ anh không thiếu chính là tiền, tôi mưu đồ chút tiền của anh cũng sẽ không tạo ra tổn hại nào lớn cho anh, nếu như tôi thực sự có mưu đồ nào khác, chỉ sợ anh càng không yên tâm a?"

Tạ Sóc chào phúng: " Nếu như tôi yêu cầu ký hợp đồng phân chia tài sản trước hôn nhân?"

.........đủ ác.

Tất cả các doanh nhân đều xấu xa, đúng là gia đình tư bản đều không có nhân tính.

Có điều Diệp An đã dự tính trước, không sao cả nói: "Ký thì ký a, dù sao thì kết hôn xong tôi có thể tiêu tiền của anh, anh không đến lỗi đến tiền cũng không cho tôi tiêu?, như thế cũng quá làm mất mặt Tạ tổng rồi không phải sao?"

"........" Tạ Sóc hoàn toàn câm nín.

" Thật là, anh cứ suy nghĩ cho kỹ, những điều tôi vừa nói đều là nghĩ cho anh, nếu đổi là người khác chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu bỏ lỡ lần này sẽ không có lần sau,..."

" Nếu như anh vẫn còn điều kiện nào khác, thì nói trước, đều có thể thương lượng...."

Diệp An đột nhiên nghiêng người về phía trước, thăm dò hỏi: " Lẽ nào trước kia anh có gặp tôi rồi, có ấn tượng gì không tốt về tôi, rất ghét tôi, cho nên mới không tình nguyện như vậy?"

Mùi hương nhạt trên người cô bay đến, sau khi bị mù, các cơ quan cảm giác khác của Tạ Sóc trở lên nhạy bén hơn rất nhiều, Diệp An nói chuyện với anh ở khoảng cách gần như vậy, Anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở tinh tế chạm vào cổ mình, như sợi lông chạm vào da, đem đến cảm giác ngưa ngứa.

Anh từ từ quay mặt đi, lông mày cau lại thành hình chữ xuyên.

Diệp An không chớp mắt chăm chú nhìn anh ta, dường như vô cùng chờ đợi câu trả lời của anh ta, vậy mà chờ đợi rất lâu, cũng không đợi đến lúc anh ta mở miệng.

Đáy mắt cô xoẹt qua chút buồn bã, thu lại ánh mắt: " Không nói có nghĩa là anh chưa gặp qua tôi. Nếu đã chưa gặp qua, vậy thì cũng không thể nói đến chán ghét, thế thì sau này chúng ta chung sống hòa bình với nhau, ai làm việc nấy, không phải cũng rất tốt hay sao?"

Tạ Sóc nhìn xuống, trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: " Cô nói được làm được?"

Diệp An lập tức đảm bảo: " Tuyệt đối nói được làm được."

Cô ngó ngó dáng vẻ của anh ta, thăm dò hỏi: "Vậy xem như chúng ta đã đạt được thỏa thuận?"

Tạ Sóc không phản bác.

Diệp An thở ra một hơi, hưng phấn ngồi về chỗ cũ, lặng lẽ bắn cho bản thân một cái tim: đã xong!

Nhiệm vụ hoàn thành mĩ mãn, tâm trạng của cô rất tốt, hai tay nâng má, nhìn chằm chằm Tạ Sóc một cách liều lĩnh.

Lông mày thẳng, sống mũi cao như núi, xương hàm dưới sạch sẽ đẹp đẽ, người đàn ông như vậy, cho dù bây giờ sắc mặt âm u ủ rũ, trong xương cốt vẫn là vẻ tao nhã quý phái.

Lớn lên trông thật bắt mắt a, không uổng cô mất bao nhiêu tâm tư.

Diệp An càng nhìn càng vừa ý, một khắc xuân tình lục rục.

Tạ Sóc tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mơ hồ cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và thẳng thắn, không chút che đậy, giống như hận không thể đem mình lột sạch sẽ.

Nửa ngày sau, anh không thể nào nhịn được nữa: " Cô còn có việc gì sao?"

Diệp An thong dong đáp: "không"

Tạ Sóc: " Nếu đã không có việc gì, cô có thể đi ra ngoài rồi."

"................."

Rõ rõ ràng ràng ghét bỏ.

Tim Diệp An như đông cứng lại, tâm trạng tốt trong phút chốc biến mất.

Có câu đuổi khách lạnh lùng như vậy sao?

Cô không làm theo lệnh của anh ta, cố ý nói: " Cũng không phải là không còn việc gì, hay là chúng ta nói một chút về cách tổ chức đám cưới như thế nào?"

Vừa nói dứt lời, Tạ Sóc liền cau mày: " Không có đám cưới".

"...." Diệp An lại sững người, xíu chút nữa không nhịn được động thủ đánh người.

Tình hình hiện tại của anh ta như vậy, muốn tổ chức lễ cưới trang trọng gì đó thực ra có chút không thực tế, nhưng thái độ như thế này cũng quá là thiếu đòn rồi.

Diệp An cố gắng kiềm cơn giận giữ, cười híp híp mắt nói: "Không tổ chức lễ cưới, giấy chứng nhận kết hôn vẫn phải lĩnh nhé? Chúng ta nói chuyện chút về vấn đề này? Anh cảm thấy chúng ta ngày nào đi đăng ký thì tốt? Hay là mời người coi xem ngày nào là ngày hoàng đạo?"

Tạ Sóc nhăn nhăn đầu chân mày, nhàn nhạt nói hai câu: " Tùy cô."

Diệp An:???

Ruốt cuộc là ai kết hôn?

Diệp An hoàn toàn phục rồi, đang định cố ý làm anh ta nghẹn nói " Hôm nay thì sao?" điện thoại trong túi đội nhiên kêu lên.

Cô nuốt lại lời trên miệng, sờ tới nút kết nối điện thoại.

"ân"

Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng của Thi Song Song: " hi, An An, Chiều nay cậu có thời gian không?, đoạn l*иg tiếng đợt trước xảy ra chút vấn đề, có thể phải l*иg tiếng bù một chút".

Diệp An xoay người, đi qua bên cạnh, hỏi: " Có vấn đề gì?"

" Có một số đoạn bị sai xót, có điều vấn đề không lớn, mình và Hạng Tuyền đang điều chỉnh rồi".

" Mình biết rồi, một lát nữa mình sẽ qua."

Cúp điện thoại, Diệp An đem điện thoại bỏ vào trong túi, quay người nhìn về phía Tạ Sóc, nhìn lên đôi mắt mất đi tiêu cự của anh, cơn tức trong lòng giảm đi chút.

Cô cũng lời chấp nhặt với anh, kéo góc miệng, đem giọng nói điều chỉnh thành vừa dịu dàng vừa hiền lành, cười hàm ý nói: " Vậy chút nữa tôi sẽ thương lượng với dì một chút, nếu không có việc gì khác, tôi đi trước đây."

Nói xong, lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng, đầu cũng không quay lại rời đi.

Nhìn thấy cô xuống lầu, Ôn Nhược Du vội hỏi: " Sao không nói chuyện thêm chút nữa?"

Diệp An cười cười nói: " Văn phòng làm việc của con có chút việc bận, phải đi qua đó một chuyến, xong việc quay trở lại thăm dì."

Ôn Nhược Du chỉ cho rằng hai đứa nói chuyện không quá vui vẻ, liền không giữ lại nhiều.

- --------

Sau khi Diệp An đi, Ôn Nhược Du lên lầu.

Nhìn nhìn khuân mặt không chút niềm vui nào của con trai, cô lén lén thở ra một hơi.

" A Sóc, có phải con không hài lòng với Diệp An?"

Tạ Sóc nghe thấy giọng của mẹ, không trả lời.

Ôn Nhược Du thành tâm khuyên bảo: "A Sóc, Bây giờ con như thế này, nhất định phải có một người ở bên cạnh chăm sóc, con vừa không đồng ý mời người chăm sóc,.......cô nương Diệp An này mặc dù xuất thân thấp một chút, nhưng nhìn cũng không tồi, thấu tình đạt lý, tính tình cũng ôn hòa, chắc sẽ biết chăm sóc người khác,........"

Thấu tình đạt lý? Tính tình ôn hòa?

Tạ Sóc nhớ lại những gì cô nói trước đó, trên mặt xoẹt qua tia chế giễu.

Khuyên cả nửa ngày cũng không thấy phản ứng gì của anh, Ôn Nhược Du chỉ đành bỏ cuộc: " Nếu con thực sự không hài lòng với cô ta, vậy mẹ sẽ giúp con kiếm người khác,..."

Tạ Sóc nhàn nhạt đáp: " không cần đâu, chọn cô ta."

Người mẹ và ông đều hài lòng, dù có thế nào cũng không đến lỗi quá kém.

Càng huống hồ, bây giờ anh như thế này, kết hôn cùng ai cũng không có gì khác biệt.

Cuối cùng cũng đợi được đến khi anh gật đầu, Ôn Nhược Du thả lỏng cả người, cười nói: " Vậy đợi ba con trở lại, mẹ với ba con bàn bạc một chút về ngày cưới."

Tạ Sóc không nói gì, đôi mắt sâu lặng lẽ như hồ nước.

Tác giả có điều muốn nói:

Lập tức bước vào cuộc sống sau hôn nhân a.