Chương 13

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, mặt Nhi cũng tái nhợt đi. Chắc chị ta không ngờ tôi lại có gan công khai chuyện này. Còn tôi thì vô tư không hề biết mọi giông bão, đen đủi từ hôm nay chính thức khởi nguồn sau câu trả lời đầy ngẫu hứng của mình.

Tối hôm đó tôi bắt xe bus về một mình, chứ không đi cùng Thiện. Vì hôm nay anh phải ở lại bàn bạc thực đơn cho tháng mới cùng anh Long. Nhưng vừa ra cổng đi bộ khoảng 15" thì có ba người phụ nữ. Thân hình béo ục ịch, người đeo đầy vàng. Bước xuống từ chiếc taxi, đỗ ngay ven đường.

"Bốp...Bốp..."

Một người trong số đó lao thẳng về phía tôi, nắm chặt cổ áo tát mạnh cho tôi hai phát, hoa hết mặt mũi. Tôi không kịp phản ứng, chỉ biết lấy tay ôm chặt đầu:

- Các chị là ai? Sao tự dưng đánh tôi? Tôi báo công an bây giờ.

Tiếng cười ha hả của ba người cùng lúc vang lên, nghe cực kì quái dị:

- Mày ngon mày báo đi, xem công an đến nhanh hay tay bọn tao nhanh hơn?

Chấm dứt câu nói là những cú đạp liên tiếp vào người tôi, không thương tiếc. Ba người họ một người quay phim, hai người thay nhau vừa tát, vừa cào cấu. Tôi đến lúc này vẫn mơ hồ, chưa biết chuyện gì đang xảy ra? Chỉ biết cố gắng vùng vẫy hết sức, chân tay quờ quạng không ngừng. Nhưng sức một mình tôi, làm sao đọ nổi hai người to béo này?

- Con khốn nạn, người không muốn lại muốn làm ngợm. Mới tí tuổi đầu, đã bày đặt đi cướp chồng sắp cưới của em tao. Thì nay bọn tao, phải cho mày ra bã.

- Chồng sắp cưới của em chị là ai? Tôi làm gì có biết? Các chị đánh nhầm người rồi đấy.

- Nhầm mẹ mày á? Ối mọi người ơi ra đây mà xem này, cái loại lăng loàn tôn sùng con giáp thứ 13. Có gan đi giật chồng người ta, mà không có gan nhận thì ngẩng cái mặt lên, tao quay up facebook cho mọi người chửi chết mẹ mày đi.

Mọi người xung quanh nghe chị ta nói thế, bắt đầu tò mò đi chậm lại. Có người còn không nhịn được, ném thẳng chai nước vào người tôi:

- Loại đĩ điếm này thì đập chết đi, không phải nhân nhượng làm gì. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hôm nay mà tha cho nó rồi mai kia nó lại không chừa đâu.

Một người khác lại cười hả hê:

- Đáng đời mày con phò rẻ tiền, lần sau xem còn dám phá hoại hạnh phúc gia đình người khác không?

Tôi bị đánh ê ẩm hết cả người, nhưng hai tay vẫn kiên trì ôm chặt lấy mặt:

- Tôi bảo các chị nhầm người rồi mà không ai nghe thấy hả? Tôi sẽ kiện các người tội cố ý gây thương tích, nếu hôm nay tôi xảy ra chuyện gì.

- Con ranh này, lại còn già mồm cãi láo à? Chúng mày đập mạnh lên, cứ phui phủi như phẩy bụi cho nó vậy?

Người cầm máy quay không ngừng rít lên với hai người đang giữ chặt tôi. Tôi nhìn cái giọng điệu hung hăng của chị ta, rồi lại nhìn cái điện thoại ngay trước mặt. Lúc này trong đầu tôi, chỉ có duy nhất một suy nghĩ làm cách nào để lấy bằng được cái điện thoại kia.

Nghĩ trong bụng là vậy, cả người tôi run lên gồng hết sức mình. Đá mạnh một phát về phía trước, cái điện thoại rơi thẳng xuống đường màn hình vỡ tung tóe, tối ngòm.

Sau cú đá đó chị ta như phát điên, lao vào tôi như con thú dữ, cứ túm tóc đánh thẳng mặt tôi:

- Con chó này, mày dám đạp vỡ điện thoại của tao à? Tao gϊếŧ mày, tao phải gϊếŧ chết mày...

Hai người vừa nãy tôi còn không đấu kịp, giờ thêm ả này nữa cả người tôi không còn chút sức lực kháng cự. Để mặc mấy người họ, muốn làm gì thì làm. Mãi một lúc lâu sau, tiếng rên của tôi càng ngày càng nhỏ. Một người trong số đó, như sợ tôi xảy ra chuyện gì quay sang nói với hai người còn lại:

- Đủ rồi đấy, lượn đi. Lần này cảnh cáo vậy thôi, nó lăn ra đấy mình lại rắc rối.

Hai người kia nghe xong, đồng loạt thả tay tôi ra. Trước khi đi còn cố dẫm lên cái balo, đang nằm lăn lóc ngay cạnh tôi:

- Tao tạm tha cho mày, biết điều thì tránh xa chồng sắp cưới của em gái tao ra. Không tao gặp mày ở đâu, tao đánh ở đó mà không nhẹ nhàng thế này đâu.

Tôi trừng mắt nhìn ba người họ, bước lên chiếc taxi vừa đến. Còn nghe loáng thoáng chị béo nhất, gọi điện cho ai đó:

- Việc em nhờ xong xuôi hết rồi đấy, chuyển nốt tiền cho bọn chị đi. Đảm bảo nó không dám bén bảng đến gần người yêu em nữa.

- ...

- Yên tâm, yên tâm nó không chết đâu mà lo. Bọn chị làm gọn lắm, có phải lần đầu đâu mà em lo kĩ thế. Cùng lắm nằm ở nhà vài hôm thôi.

- ...

- Ừ...Ừ...thế nhé...Có gì cứ alô cho chị...

Tai tôi ù ù, càng nghe càng mơ hồ. Như vậy nghĩa là đang có người thuê mấy bà này đánh tôi. Nhưng tôi nhớ mình có hiềm khích với ai đâu? Rồi chồng sắp cưới của cô ta là ai chứ?

Mọi thứ xung quanh tôi không ngừng quay cuồng, chuẩn bị ngã xuống đường thì cảm giác có ai đó đang đỡ lấy tôi từ phía sau:

- Em ơi, em có sao không?

- ...

Lần nữa mở mắt ra nhìn trần nhà trắng xóa, mùi cồn y tế xộc thẳng vào mũi. Các dây thần kinh của tôi, như tạm dừng hoạt động. Thử cử động bàn tay, mà vướng dây truyền nước không sao nhấc lên nổi.

Tôi biết đây là bệnh viện, nhưng ai đưa tôi vào đây?

Rồi sau đó cửa phòng mở ra nhanh chóng, Thiện đứng đối diện, hai mắt nhìn tôi chằm chằm:

- Em muốn làm gì?

- Em muốn uống nước, mà tay không cử động được.

- Để anh lấy cho, cứ nằm yên đấy.

Thiện đỡ tôi ngồi dậy, kê cái gối lên thành giường cho tôi dựa người vào. Tiếp đó Tôi nhận lấy cốc nước từ tay Thiện, ấp úng hỏi:

- Sao anh lại ở đây?

- Em còn hỏi à? Bị đánh ra nông nổi này mà không biết đường gọi cho anh sao? Không phải vừa vặn lúc anh gọi cho em, nhờ mấy người đi đường đưa vội em vào viện. Thì em biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu không? Em lớn rồi mà hành động như trẻ con thế?

Hơn nửa năm qua, lần đầu tiên tôi thấy Thiện to tiếng với mình. Tôi có làm gì sai sao? Cảm giác tủi thân ập đến, hai dòng nước mắt không tự chủ được, cứ chảy dài xuống má:

- Em...

Thiện tuy đang giận nhưng thấy tôi khóc, thì chân tay bắt đầu luống cuống hết lên. Ôm chầm lấy tôi, vỗ nhè nhẹ vào lưng mấy cái:

- Anh xin lỗi, anh sai rồi. Anh không nên to tiếng với em.

- ...( Tôi không trả lời, mà thút thít khóc)

- Đừng khóc nữa, sưng hết mắt lên giờ. Tay chân còn chỗ nào đau không?

- Em không biết họ là ai? Họ tự nhiên lao vào đánh em, bảo em cướp chồng sắp cưới của em gái họ.

- Vậy em có nhớ mặt họ không? Hay đặc điểm gì khác cũng được.

- Lúc đó trời tối quá, em không nhìn rõ. Hơn nữa họ đi taxi, lúc đi lúc về là hai xe khác nhau. Vừa đánh em, họ vừa quay video. Cũng may em đạp vỡ cái điện thoại đấy rồi.

- Lần sau thấy vậy phải chạy thật nhanh, không thì gọi điện cho anh nhớ chưa?

- Vâng ạ.

- Bác sĩ bảo em tạm thời không sao, chỉ bị thương phần mềm thôi. Nhưng phải nằm viện vài ngày theo dõi thêm.

Tôi giãy nảy người đòi về nhà mà Thiện nhất quyết không đồng ý. Còn tự tiện gọi điện thông báo rõ ràng tình hình của tôi cho chị gái. Không quên dặn dò để anh ta ở đây chăm sóc tôi, chứ nửa đêm rồi chị không cần vào viện nữa. Nghe xong những lời này, chị gái tôi đương nhiên ủng hộ nhiệt tình.

Thế là cả đêm đó, tôi không tài nào chợp mắt được. Chỉ nheo nhéo nói chuyện với Thiện.

Sáng hôm sau hơn 8h rồi, mà tôi vẫn chưa thấy Thiện đi làm. Y tá vào thay băng cho tôi mà toàn liếc trộm Thiện, cười tủm tỉm. Tôi bực quá gắt nhẹ:

- Anh không đi làm à? Sao cứ ở đây mãi thế?

Thiện nham nhở, nháy mắt:

- Anh xin anh Long cho hai đứa nghỉ rồi. Không cần đuổi, anh phải ở đây chăm em.