Chương 2: Gặp mặt (2)

Ninh Ninh từ bé vốn rất xinh đẹp, lớn lên rồi vừa mang vẻ đẹp thành thục lại ngây thơ nũng nịu, cao 1m70 chân dài nhưng đứng cạnh Ninh Viễn lại trông có vẻ bé nhỏ hơn rất nhiều.

Ninh Viễn tuy trong điện thoại không đồng ý cho cô tới đây nhưng khi nhìn thấy được người trước mặt, anh cũng rất vui mừng, muốn chạy đến ôm cô nhưng cuối cùng lại chỉ cười mỉm, xoa nhẹ đầu cô: “Tiểu Ninh Ninh đã lớn như vậy rồi, cao hơn xưa rất nhiều, đến ngang vai ba rồi.”

Tùy rằng đoán trước sẽ như vậy nhưng khi thấy ba vẫn không thật sự vui mừng chaò đón cô, giống như hồi bé mà ôm cô vào lòng, thơm khắp mặt cô rồi còn dùng trái đối trán mà trò truyện, nhưng cô cũng chuẩn bị tâm lý mà làm nũng ông “Ba, hơn 3 năm không gặp, con và mẹ rất nhớ ba, ba cho con ôm một cái đi ạ”

Ninh Viễn hơi bất ngờ, nhưng vẫn giang tay chiều theo ý cô: “Ninh NInh đến đây nào.”

Ninh Ninh cười vui vẻ, hai bước nhảy lên người anh, chân cặp lên eo, tay kéo cổ mà chui vào lòng anh. Đầu dụi vào cổ anh mà nũng nịu: “Yêu ba nhất!”

Tuy rằng cô sắp 20 tuổi, nhưng so với ba cô thì chỉ là bé con, Ninh Viễn hơi bất ngờ nhưng cũng đáp lại cô mà ôm chặt: “Ba cũng nhớ bảo bối của ba.”

Ôm được một lúc lâu, Ninh Viễn vỗ về cô rồi thả xuống “Đi thôi, ba mang con về chỗ ở.”

“Vâng!”

Ninh Viễn duỗi tay kéo hết hành lý của cô đem ra ngoài, thân hình cao lớn, chân dài bước nhanh, cô không đuổi kịp đành bám vào tay anh chạy thật nhanh.Thấy ba vẫn để cô ôm tay thì vui mừng, nhất định lần này phải siêng làm nũng chắc chắn cô và ba sẽ thân thiết trở lại!

Đi hơn 4 tiếng đến khi trời đã âm u tối từ sân bay mới tới khu nhà ở trên sườn đồi. Đây là một khu đại viện lớn có nhiều gian nhà, mỗi gian khoảng hai đến ba phòng, ba nhường cho cô phòng rất nhất của anh có cửa sổ nhìn ra núi rừng rất đẹp.

“Con ở phòng này đi, sau là núi rừng phong cảnh đẹp con có thể ngắm để lấy cảm hứng cho bài tập.” Ba cô đã dọn dẹp sạch sẽ hết cả, cô chỉ việc chuyển vali vào ở thôi.

“Bên trong có nhà vệ sinh, máy giặt không có ở đây, con thay xong quần áo để đấy ba sẽ thu lại rồi giặt sạch sẽ cho con.”

Ninh Viễn sợ cô đi đường dài mệt mỏi, dặn dò cô, “Nước nóng đã bật, con tắm rửa đi rồi chúng ta cùng xuống ăn cơm” Nói xong liền về phòng mình.

Ninh Ninh lôi từ trong vali chiếc váy hai dây màu hồng mặc vào, cô vốn ưa lạnh không ưa nóng nên ùa hè luôn mặc áo váy mát mẻ mới chịu được.

Tắm rửa xong, thay qυầи ɭóŧ hồng có ren rồi đến chiếc áo ngực đồng bộ rồi trong váy vào, chiếc váy ngắn chỉ che được qua mông cô, không chải tóc mà chạy vội ra ngoài tìm ba.