Chương 1

Bên ngoài một mảnh đen tối.

Khi màn đêm buông xuống, tiếng ồn ào náo nhiệt trong xe lửa dần dừng lại.

Phương Dư nằm trên giường dưới, đối diện cô là mấy đứa trẻ, nằm trên giường, cầm điện thoại cùng nhau xem hoạt hình.

Hai đứa trẻ, đứa nhỏ thì vui tươi hớn hở nhìn chằm chằm gấu lớn gấu bé trên màn hình, còn đứa lớn hơn một chút, cứ thỉnh thoảng là nhìn qua Phương Dư.

Khóe miệng Phương Dư treo ý cười, đuôi lông mày dịu dàng, thật sự bị đứa bé đó nhìn đến ngượng ngùng, liền nhẹ nhàng gật đầu với nó.

Sau đó cô lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua tin tức.

Nhìn vài chữ mười một giờ trên màn hình, Phương Dư nhẹ nhàng cắn môi dưới, sau đó bỏ điện thoại lại vào túi quần.

Người trên xe lửa rất nhiều, vô cùng lộn xộn, cô vẫn cần phải để mắt đến nó.

Lúc này mẹ của bọn nhỏ đã trở lại.

Người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, thân hình gầy yếu, hoa văn trên áo đầy sặc sỡ, quần màu đen.

Làn da màu lúa mạch khỏe mạch săn chắc.

Giống như vô số người phụ nữ ở quê nhà Phương Dư.

Lớn lên ở núi lớn, mọi người lại thường xuyên làm việc nhà nông, phần lớn làn da đều bị phơi đen một chút, hai bên má lại hồng hồng khô ráo.

Nhưng Phương Dư lại khác biệt.

Làn da cô rất trắng, trắng như sữa bò vậy.

Khi còn nhỏ lúc người lớn thu hoạch thóc, cô sẽ ở phía sau lấy rổ nhặt hạt thóc rơi xuống.

Ngày đó mặt trời rất to, nhặt chưa đến hai giờ, làn da đã hồng lên một mảnh.

Ba cô sơ tới mức cả đêm cõng cô xuống phòng khám dưới chân núi.

Bác sĩ nói cô không có vấn đề gì, chỉ là da rất nhạy cảm, vẫn nên ít phơi nắng lại.

Ba mẹ còn mua mũ và quần áo chống nắng cho cô, sau này khi nào mặt trời quá to, đều tận lực không để cô ra khỏi cửa.

Thậm chí công việc nhà nông nhẹ một chút cũng không cho cô làm, nói tay của cô là để cầm bút vẽ.

Cho nên những năm gần đây, mới dưỡng cô trắng như vậy.

Vừa trắng vừa mềm.

Đứa trẻ lớn kia sau khi thấy mẹ mình, liền đến bên cạnh bà, cười tủm tỉm nói: "Chị kia thật là xinh đẹp."

Làn da trắng, đôi mắt to đen láy.

Cậu chưa từng gặp qua người đẹp đến vậy.

Giọng nói của đứa bé nam kia không nhỏ, Phương Dư có thể nghe thấy, cô cong khóe môi, thẹn thùng cúi đầu.

Cô lại lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua thời gian. Nàng lại lấy ra di động, nhìn thoáng qua thời gian.

Đã gần mười một giờ.

Sau đó cô liền đứng lên, rẽ trái rồi đi về phía trước.

Lúc này bên ngoài đã không có người đi lại.

Phương Dư cúi đầu, nhẹ nhàng, không dám phát ra chút âm thanh nào.

Vẫn mãi đi tới WC.

Bên cạnh WC là chỗ rửa mặt, lúc này xung quanh im ắng, một người cũng không có.

Phương Dư thật cẩn thận, đang muốn quay ra sau, đột nhiên có một bóng người sát lại, trực tiếp đè cô vào tường.

Nhanh chóng cúi người hôn cô một cái.

"Dư dư anh nhớ em muốn chết." Lâm Trạch Khiên nhẹ nhàng vuốt mũi cô, giọng nói nghẹn ngào.

Đã năm giờ anh chưa thấy cô vợ của mình.

Phương Dư rụt người lại, lo lắng nói: "Anh tránh ra đi, đừng để bị người ta nhìn thấy."

Da mặt cô mỏng, ngượng ngùng.

"Nhìn thì nhìn, anh hôn vợ anh, không hề phạm pháp."

Lâm Trạch Khiên cười, lại hôn cô một cái.

Mệt mỏi trong người cứ như vậy liền tan thành mây khói.

Vẫn luôn muốn ôm Dư Dư của anh.

Lâm Trạch Khiên ôm eo Phương Dư không chịu bỏ ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhéo thịt bên hông mềm mại đó.

Đây là điểm mẫn cảm của Phương Dư, chỉ cần chạm một cái vào eo cô, cả người cô liền đỏ ửng.

Lâm Trạch Khiên thích nhất là trêu chọc cô như vậy, gương mặt trắng nõn của cô sẽ lộ ra nét hồng hồng.

Hai người nói mấy câu, Phương Dư mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân, liền chạy nhanh đẩy Lâm Trạch Khiên ta.

"Bằng không anh qua ngủ bên em đi?" Phương Dư thấy sắc mặt Lâm Trạch Khiên mỏi mệt, khsắc mặt mỏi mệt, không khỏi lo lắng vô cùng.

Xe lửa chạy hơn hai mươi tiếng đồng hồ nữa mới đến, bọn họ còn phải đợi đến buổi chiều ngày mai.

Nhưng vì để tiết kiệm, Lâm Trạch Khiên mua cho Phương Dư giường cứng, còn bản thân thì mua ghế cứng ngồi.

Phương Dư muốn anh nằm nghỉ ngơi một lát.

"Em yên tâm, anh không mệt." Lâm Trạch Khiên thuận thế buông cô ra.

Vốn dĩ mua giường cứng chính là muốn để cho vợ mình ngủ, muốn cho cô nghỉ ngơi thật tốt, không muốn cô chịu khổ.

Ngừng lại một lúc, Lâm Trạch Khiên lại đi về phía trước, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa thể lực của anh thế nào, không phải em rõ nhất sao?"

Anh vừa dứt lời, phía trước liền có một dì cầm khăn lông lại đây, Phương Dư nhìn thấy, nhanh chóng đẩy Lâm Trạch Khiên ra.

"Ở bên ngoài anh đừng nói bậy."

Lâm Trạch Khiên kiểu mắc cỡ chết người gì cũng đều nói được, điểm này Phương Dư rõ ràng nhất.

"Được." Lâm Trạch Khiên nghe vợ nói bèn gật đầu: "Về nhà anh sẽ nói."

Phương Dư cảm thấy không thể tiếp tục đề tài này nữa.

"Anh nghỉ ngơi thật tốt." Cô không yên tâm dặn dò Lâm Trạch Khiên.

Nói xong, cô liền chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ Lâm Trạch Khiên trực tiếp cầm tay cô: "Anh đưa em trở về."

.

Lúc về đến thì bọn nhỏ đã nằm ngủ.

Đứa bé lớn ngủ ở giường dưới, nghe thấy có tiếng động, bèn thò đầu khỏi chăn nhìn thử.

Nhìn chằm chằm vào Phương Dư.

Phương Dư cảm nhận được được ánh mắt của nó, vết đỏ ửng trên mặt càng lan ra.

Cô cho rằng Lâm Trạch Khiên sẽ đi, nhưng anh vẫn luôn nắm tay cô, không chịu buông ra.

"Em ngủ trước đi, em ngủ rồi anh sẽ đi."

Bởi vì hoàn cảnh lạ lẫm, xung quanh lại nhiều người, chỉ sợ Phương Dư không dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Lâm Trạch Khiên biết điều này, mới muốn ở bên cạnh cô.

Anh lấy cái ghế gấp bên cạnh lại đây, ngồi xuống mép giường.

Ban ngày gọi xe rồi lại chờ xe đến đây, Phương Dư đã rất mệt.

Hơn nữa lại muộn đến như vậy rồi, cô nằm lên giường không lâu, liền ngủ.

Lúc Phương Dư tỉnh lại đã ngày hôm sau.

Giấc ngủ của cô rất ngắn, lại có thói quen dậy sớm, lúc tỉnh lại trời đã tờ mờ sáng.

Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ.

Tay phải truyền đến cảm giác nóng nóng, Phương Dư dừng một chút, hơi giật tay mình.

Là cảm giác vô cùng quen thuộc.

Lúc này cô như đã cảm nhận được gì đó, nghiêng đầu qua một bên, phát hiện Lâm Trạch Khiên vẫn còn ngồi ở mép giường.

Đầu của anh đặt một bên giường, nhắm mắt lại hẳn là đã ngủ rồi.

Phương Dư này vừa nhúc nhích, anh liền tỉnh lại.

Lâm Trạch Khiên vừa tỉnh lại sau giấc ngủ nhưng nhìn rất có tinh thần.

Anh nhẹ nhàng cầm tay Phương Dư, nhìn bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, nói nhẹ với cô: "Ngủ tiếp đi."

Bởi vì lo buổi tối một mình cô sẽ xảy ra chuyện, Lâm Trạch Khiên không yên tâm, liền cả một đêm ngồi ở chỗ này.

Nhưng Phương Dư nghĩ đến cả đêm hôm qua anh đều ngồi chỗ nào, không nhịn được liền đau lòng, lập tức ngồi dậy.

"Anh lên ngủ một lát đi."

Buổi chiều xuống xe, còn muốn lại chuyển mấy trạm xe, anh còn vác nhiều hành lý lên xuống như vậy ——

Phương Dư sợ anh sẽ khiến bản thân mệt mỏi.

Nhưng giường quá nhỏ, nằm không đủ hai người.

Phương Dư đang muốn đi xuống, đã bị Lâm Trạch Khiên kéo vào lòng.

Nằm trên người anh.

Vừa đúng dựa vào ngực anh.

Cô nằm ngủ như vậy sẽ dồn toàn bộ trọng lượng của mình đè lên trên người anh, anh ngủ như vậy nhất định sẽ càng không thoải mái.

Phương Dư cử động, muốn ngồi dậy.

Nhưng Lâm Trạch Khiên cô xuống không chịu buông ra.

"Dư Dư đừng nhúc nhích." Lâm Trạch Khiên lúc này đã nằm xuống, cơn buồn ngủ dâng lên.

Anh nhắm mắt lại, đặt tay ở trên eo cô, giọng nói nghẹn ngào: "Nếu động đậy anh sẽ không nhịn được."

Thân thể Phương Dư cứng đờ, lập tức bất động.

Lâm Trạch Khiên đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Tiếng hít thở của dần dần đều, Phương Dư có thể cảm nhận rõ ràng, lòng ngực anh theo sự hô hấp mà nhấp nhô lên xuống.

Tuy rằng biết lúc Lâm Trạch Khiên ngủ thường rất say, nhưng Phương Dư nằm yên như vậy, một cử động nhỏ cũng không dám.

Cô mở to mắt, suy nghĩ về việc sau này.

Học phí là nhà của hai người rất vất vả mới gom góp được, cô là sinh viên mỹ thuật, chi tiêu lại lớn, tất cả gánh nặng đều đặt lên người Lâm Trạch Khiên.

Sau này cô đi học, sinh hoạt, tất cả chi phí đều do anh kiếm.

Phương Dư không muốn anh mệt như vậy.

.

Buổi chiều ba giờ, hai người ra khỏi ga tàu hỏa.

Rời khỏi nhà, bọn họ mang theo hai chiếc va li lớn, còn có hai cái ba lô.

Mẹ Phương Dư còn đan riêng cho cô một cái chăn bông, nói là đồ của nhà mình, mới có thể yên tâm dùng.

Nhưng bọn họ thật sự không mang nổi.

Rơi vào đường cùng, đành phải nhờ chuyển phát nhanh gửi lại đây.

Bọn họ bên đó không có chuyển phát nhanh, chuyển phát nhanh đều ở trong huyện.

Căn bản không mang vào đây được.

Chỉ có một tiệm tạp hóa dưới chân núi cứ định kỳ sẽ đi vào huyện lấy chuyển phát nhanh, sau đó đó lấy nó, rồi lại đến tiệm tạp hóa lấy.

Cho nên để gửi cái chăn bông này ra ngoài cũng phải tốn công sức rất nhiều.

Là đặc biệt mang lại huyện gửi.

Nhưng cho dù bỏ qua chăn bông, hai người lần đầu ra ngoài, vì muốn tiết kiệm tiền, đồ lớn bé gì cũng mang không ít.

Nhưng Lâm Trạch Khiên có thể xách được, anh có thể một tay xách một cái, không tốn chút sức lực nào.

Anh một mình đeo một cái balo, kéo hai cái vali, chỉ đưa một túi nhỏ cho Phương Dư đeo.

Anh không muốn để cho Phương Dư mệt.

Tháng thành phố Nhạn còn rất nóng, mặt trời lên cô, ánh sáng nóng rực.

Thành phố lớn như thành phố Nhạn vậy, nhà nhiều người cũng nhiều, vừa xuống xe lửa là có thể cảm nhận được không khí không khí oi bức làm người ta thích thở không thông.

Phương Dư lần đầu tiên đến nơi này, nhất thời có chút khó chịu.

Trước cửa nhà ga có vài cái lều, trước lều đều có người đứng cầm biển hiệu.

Đều là các trường đại học đến đón tân sinh viên.

Phương Dư vừa ra tới, liền nam sinh cầm biển hiệu Công Viện đến trước mặt cô, nhiệt tình hỏi: "Học muội, là Công Viện đúng không?"

"Bên này có xe đưa rước, có thể trực tiếp đến trường học."

Công Viện tỉ lệ nam nữ đã đạt tới 10:1, rất thảm, nữ sinh là động vật quý hiếm, đặc biệt hơn nữa là cô gái trước mặt này lại đẹp như vậy.

Nếu thật là của trường bọn họ, thì thật là chuyện vui.

Bởi vì cách ngày đi học còn có mấy ngày, hôm nay cũng không phải là thời điểm mà nhiều học sinh đến, cho nên ở ga tàu chỉ có Công Viện và Tế Đại là đến đón người mới.

Hơn nữa Phương Dư lại đi về phía Công Viện, tự nhiên nam sinh này cho rằng cô học ở Công Viện.

Phương Dư nhanh chóng lắc đầu giải thích: "Không phải."

Nói xong, cô theo bản năng nhìn thoáng qua nơi Tế Đại đón tân sinh viên.

"Tế Đại?" Nam sinh lúc này liền hiểu rõ, cậu ta hỏi một câu, hiển nhiên vô cùng thất vọng.

Lúc này người bên Tế Đại cũng nhìn qua đây.

Bên kia có ba nữ sinh, ba nam sinh, nhìn về bọn họ phía bên này, đồng thời đi tới.

"Học muội theo chúng ta đi đi, trước nghỉ ngơi một lát, xe lập tức liền lại đây." Nam sinh cao gầy phía trước cười khẽ, ý bảo Phương Dư đi cùng cậu ta.

Mà một nữ sinh khác lại đến hỏi Lâm Trạch Khiên, trong ánh mắt không che được nét vui vẻ: "Em cũng là tân sinh viên sao?"

Nữ sinh nhìn, vóc dáng nam sinh này cao ráo, mặt mày tinh xảo lại sắc bén, đầu tóc ngắn gọn gàng, hơn nữa làn da màu lúa mạch, nhìn đẹp vô cùng.

Quả thực làm người ta liếc mắt một cái liền không rời được.

Mà Lâm Trạch Khiên nhìn qua chỗ Phương Dư, có chút không vui, nên không để ý đến lời nói của cô ta.

Mãi đến khi nữ sinh lại hỏi một câu.

Anh mới lắc đầu, lạnh giọng trả lời: "Không phải."