Chương 2

Sở dĩ Phương Dư tới sớm mấy ngày, chính là vì muốn cùng Lâm Trạch Khiên ở nơi này dàn xếp thật tốt.

Cô ở ký túc xá của trường, còn Lâm Trạch Khiên lại nhờ một người thân ở thành phố Nhạn giúp đỡ thuê một căn phòng.

Trước tiên, bọn họ muốn đi xem phòng, sắp xếp đồ đặt thật tốt.

"Cảm ơn, em không đến trường học." Phương Dư cười lắc đầu trả lời.

Vẻ mặt cô thẹn thùng, có chút không thích ứng được với ánh mắt nhìn chằm chằm mình của người xung quanh.

Nam sinh kia nghe xong hiển nhiên có chút thất vọng.

Tế Đại nhiều học sinh như vậy, biển người mênh mông, hôm nay bỏ lỡ, về sau chưa chắc có thể gặp lại.

Hơn nữa tiểu học muội mới năm nhất là dễ dàng lừa nhất.

Cậu ta phải nắm chắc thời cơ.Hắn đến nắm chắc thời cơ.

"Học muội, em học ngành gì? Chúng ta thêm Wechat đi."

Cậu ta nói xong thì cầm điện thoại ra, click mở Wechat.

"Em không có WeChat." Phương Dư cuống quít trả lời.

Phương Dư vừa dứt lời, Lâm Trạch Khiên liền tới túm tay cô, không kiên nhẫn nói: "Đi thôi."

Anh mang theo hai cái vali nên không có tiện, sau khi túm tay Phương Dư, kéo cô lại gần mình xong liền cầm vali lên.

Trực tiếp đi vòng qua bọn họ.

Mấy người bên Tế Đại, bất đắc dĩ thở dài.

"Hạ Ngũ Nhất, cậu đừng vừa thấy gái điện liền dính mắt lên, không phát hiện bạn trai người ta đang ở bên cạnh sao."

Học tỷ tóc ngắn màu vàng, vỗ vai Hạ Ngũ Nhất, cười lên, giống như đang chế nhạo.

"Chưa chắc, lỡ đâu là anh trai cô ấy rồi sao." Hạ Ngũ Nhất vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Phương Dư, không chịu rời tầm mắt đi.

"Tớ cũng cảm thấy là anh trai." Nữ sinh vừa rồi đến gần Lâm Trạch Kiên yên lặng nói tiếp.

"Hai người đừng đánh chủ ý lên người khác." Một nam sinh cao gầy từ phía sau đi tới.

Trên tay cậu ta cầm quyển sách, nhìn hai người bọn họ, đánh mỗi người một cái.

"Cho các người đến đón tân sinh viên, không phải để thoát ế đâu."

"Học trưởng, anh nói xem học muội vừa rồi có phải rất xinh đẹp không, vô cùng đơn thuần." Hạ Ngũ Nhất đi theo phía sau nam sinh cao gầy, vừa đi vừa hỏi.

Vô cùng bừng bừng hứng thú.

Nếu tân sinh viên đều có dáng vẻ như tiểu học muội kia, cậu ta nguyện ý mệt chết mệt sống, mỗi ngày đều đến ở đây nhận lấy lễ rửa tội của mặt trời.

Học trưởng Chu Hủ nhẹ cong khóe môi, không nói gì.

.

Lâm Trạch Khiên đi quá nhanh, Phương Dư có chút không theo kịp bước chân của anh.

Theo lộ trình đã được lên kế hoạch trước đó, đợi xe buýt, rồi lại chuyển thêm hai chuyến xe, thì mới tới nơi.

"Lâm Tây Uyển tòa 13 lầu một." Phương Dư đã sớm nhớ rõ địa chỉ.

Cô đứng ở giao lộ nghiêm túc xem bảng hướng dẫn.

"Đi bên này." Phương Dư chỉ vào đường bên trái nói.

Tiểu khu vùng này gần với trường học, đi năm phút là có thể đến.

Mà thường ngày thuê nhà ở chỗ này, đa phần đều là học sinh Tế Đại.

"Gọi điện thoại cho dì đi." Phương Dư lấy điện thoại ra, hỏi ý kiến của Lâm Trạch Khiên.

Đây là người thân của Lâm Trạch Khiên giúp đỡ thuê phòng, bọn họ cũng không biết tình huống cụ thể.

Bây giờ đã đến tòa 13 rồi, liền không biết nên đi đâu.Hiện tại tới rồi 13 đống, liền không biết nên đi đi nơi nào.

Lâm Trạch Khiên gật đầu.

Vì thế Phương Dư lấy điện thoại từ trong túi quần jean ra.

Cô gọi đi, bên kia một hồi lâu mới bắt máy, nói bọn họ cứ chờ ở đó, chút nữa sẽ tới đây.

Nói xong liền cúp máy, một câu cũng không nói thêm, giọng điệu nghe có vẻ rất không tình nguyện.

Phương Dư trả lời được.

Cô nhớ tới thời điểm bọn họ đến, nghe mẹ của Lâm Trạch Khiên nói, dì của bọn họ, vị này, tính tình không tốt lắm.

Người thân thích này của nhà bọn họ, phần lớn đều mưu sinh trong núi, tốt một chút sẽ đi ra huyện thành, chỉ có nhà người này, dừng chân cắm rễ ở thành phố.

Cuộc sống tốt hơn mọi người, nên tự cho là mình được mạ một lớp vàng sáng bóng, liền không muốn có liên hệ với những người trước đó.

Cho nên mấy năm nay đã dần dần mất liên hệ.

Nhưng lần này bởi vì Phương Dư thi đậu đại học, muốn ở đây học tập, mẹ Lâm Trạch Khiên mới hạ mình, gọi điện thoại cho người ta.

Nhờ bà giúp thuê một phòng ở, còn nói sau này hai người có chuyện gì khó xử hy vọng bà có thể giúp đỡ một tay.

Bà dì có chút không tình nguyện, lúc gọi điện thoại Phương Dư ở bên cạnh đều nghe thấy, có thể nghe ra được giọng điệu quái gỡ kia.

Sau khi cúp điện thoại, mẹ Lâm nói với Phương Dư, lúc còn trẻ vẫn còn ở thôn bà ta rất đanh đá không chịu được.

Kêu bọn họ ngàn vạn lần đừng chọc bà ta tức giận.

Sau này bà còn ngầm nói với Phương Dư.

Dặn dò Phương Dư trông chừng Lâm Trạch Khiên, tính tình anh nóng nảy, đến lúc đó tuyệt đối đừng phát sinh xung đột với bà dì kia.

Tương lai nhất định còn phải nhờ vả.

Hai người đứng đợi dưới bóng cây của tiểu khu hơn nửa tiếng, mới thấy có người từ lối ra vào đi tới chỗ bọn họ.

Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, hơi béo, mặc một chiếc đầm màu lam dài quá gối, trên tay cầm một cái giỏ, từ từ đi tới.

"Con trai của nhà Lâm Khiến Hoa?" Người phụ nữ trung niên kia liếc nhìn Lâm Khiên Trạch một cái, mở miệng hỏi.

Lâm Kiến Hoa là tên của ba Lâm Trạch Khiên.

"Đúng là chúng tôi." Phương Dư nhanh chóng thay Lâm Trạch Khiên trả lời.

Cô vừa nói xong, bà dì kia liền quay đầu lại nhìn cô một cái.

Ánh mắt liếc từ trên xuống dưới, đánh giá Phương Dư.

Con gái từ núi Nam Trúc ra, sao có thể nuôi đến trắng nõn xinh đẹp như vậy?

Mà Tuệ Tuệ nhà bọn họ sinh ra và lớn lên trong thành phố, lại có thể vừa đen vừa gầy như vậy, bà làm mọi cách, cũng không thể thay đổi được.

Bởi vậy, bà dì này thấy Phương Dư liền vô cùng không vừa mắt.

"Đi theo tôi."

Bà ta đi đến tòa nhà số 13, dừng ngay trước cửa bên cạnh, lấy chìa khóa ra mở cửa.

"Chính là đây."

Phương Dư và Lâm Trạch Khiên theo bà ta vào.

Bên ngoài, mặt trời lên cao, bên trong lại tối đen như mực một chút cũng không thấy rõ.

Mãi đến khi mở đèn lên, tầm mắt mới có thể nhìn rõ.

Diện tích phòng đặc biệt nhỏ, nhìn chung, cũng chỉ khoảng hai mươi mét vuông.

Vừa vào cửa thì thấy hai phòng trái phải, bên phải là phòng ngủ và nhà vệ sinh, bên trái là phòng bếp.

Tuy nhỏ, nhưng phòng ốc đầy đủ.

Chỉ có điều thật sự quá âm u ẩm ướt.

Hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của tiểu khu này, khiến người khác không thể tưởng tượng được, ở đây còn có nơi như vậy.

"Bên ngoài này ...... Là gara để xe?" Phương Dư dạo một vòng, cũng chỉ thấy ở phòng bên phải có một cái cửa sổ nhỏ.

Ánh sáng nó mang lại, hoàn toàn không có tác dụng.

Cô nhớ tới lúc đứng chờ dưới bóng cây, có thấy xe chạy ra chạy vô.

Nếu cô không có đoán sai, thì căn phòng này chính là căn phòng bên cạnh gara, chính xác hơn chính là tầng -1

"Vừa muốn tiện nghi, vừa muốn có phòng bếp và nhà vệ sinh, các người có thể tìm thấy nơi này đã là không tồi rồi!"

Vừa nghe Phương Dư hỏi, bà dì này lập tức nổi giận, trừng mắt trả lời cô.

Chỉ có 300 đồng tiền thuê, nơi này có thể tốt bao nhiêu.

Có bản lĩnh, thì đi thuê 3000 đi.

"Vừa nhìn thấy đã biết không phải người trong sạch gì." Bà dì nhỏ giọng nói một câu.

Ở trong mắt bà ta, lớn lên quá xinh đẹp đều là yêu hồ, một người lang thang trong xã hội

Tuy giọng bà ta rất nhỏ, Phương Dư và Lâm Trạch Khiên đều nghe thấy được.

Lâm Trạch Khiên vừa nghe sắc mặt liền thay đổi.

Người khác có thể nói anh, nhưng không thể nói Phương Dư.

Phương Dư nhanh chóng giữ chặt tay anh.

"Dì ơi, con là sinh viên Tế Đại. Phương Dư cười nói với bà ta.

Tế Đại là trường đại học được xếp thứ nhất của tỉnh, và cũng được xếp thứ nhất thứ hai cả nước, có thể thi đậu Tế Đại, thành tích phải vô cùng tốt.

Một câu này liền khiến bà ta không còn gì để nói.

Tuệ Tuệ nhà bà ta cũng đăng ký vào Tế Đại, nhưng đáng tiếc không đậu được.

Bà dì đưa hợp đồng và chìa khóa cho họ, sau đó không chút kiên nhẫn nói chút chuyện cần lưu ý, sau đó liền rời đi.

.

"Có phòng bếp thì tốt, về sau thứ bảy chủ nhật em đều lại đây nấu cơm cho anh."

Từ lúc bà dì kia nói những lời như vậy, sắc mặt của Lâm Trạch Khiên luôn không tốt.

Phương Dư chỉ có thể tận lực cười nói, muốn cho anh vui vẻ một chút.

Chỗ nhỏ xíu này thật sự không có gì, căn phòng này nằm trong gara, một chút ánh mặt trời cũng không thấy được.

Ẩm ướt âm u giống huyệt động.

"Trước tiên chúng ta thu dọn thật tốt, sau đó đi dạo gần trường xem thử." Phương Dư nói xong, liền mở vali ra..

Đồ của cô sẽ mang đến ký túc xá, nên không lấy ra, bây giờ cô muốn sắp xếp đồ của Lâm Trạch Khiên.

Động tác của Phương Dư rất mau lẹ, cô lấy đồ ra hết, dọn dẹp phòng xong, sắp xếp toàn bộ thật chỉnh tề.

Kỳ thật mà nói thì đồ của Lâm Trạch Khiên cũng không nhiều.

Đối với chính mình anh ở bên ngoài sống như thế nào cũng không thèm để ý, lúc ra ngoài, thậm chí chỉ muốn đem hai bộ quần áo.

Vẫn là do Phương Dư tỉ mỉ sắp xếp cho anh thật tốt.

Lúc hai người ra ngoài thì đã chạng vạng.

Ban đêm ở thành phố Nhạn, ngoài đường xe hoa trụy lạc, so với ánh mặt trời nóng rực ban ngày thì náo nhiệt hơn rất nhiều.

Trước kia thời điểm học cao trung, Lâm Trạch Khiên có đến trường thăm cô, nửa đêm Phương Dư liền lén chạy ra ngoài.

Cao trung ở huyện thành, tốt hơn rất nhiều so với núi Nam Trúc của hai người.

Nhưng vẫn còn kém xa thành phố Nhạn.

Phương Dư nắm tay Lâm Trạch Khiên.

Phương Dư thỉnh thoảng đánh giá xung quanh, ánh mắt có chút nhút nhát sợ sệt, nhưng lại vô cùng tò mò.

Lúc trước cô thi nghệ thuật, đã đến đây một lần, nhưng quá vội vàng, nên chưa kịp nhìn kỹ.

Nhưng cô nhớ rõ, đây là một nơi rất đẹp.

Cho nên vẫn luôn tâm niệm, hy vọng bản thân có thể tới này học tập.

Không ai nghĩ đến, bây giờ cô đã thật sự đứng ở đây.

Hai người sợ lạc đường, nên không có đi nhiều nơi, lúc trở về thì ở ăn một bát mì ở cửa tiểu khu.

Một bát mì ở huyện thành chỉ cần năm đồng, nhưng ở đây một bát mì được bán tới mười mấy đồng.

Nhưng hương vị cũng không khác biệt gì

"Không ngon bằng vợ anh làm." Lâm Trạch Khiên ăn hai miếng, mì trộn với súp, càu nhàu suy nghĩ.

Sau khi ăn xong liền buông bát xuống, thuận tiện đánh giá một phen.

Mà Phương Dư thì vẫn ung dung thong thả ăn, từng miếng nhỏ, không gấp gáp.

Lâm Trạch Khiên ngồi đối diện cô, mắt không chớp nhìn cô ăn.

Nhìn vợ mình ăn hết từng sợi mì, ý cười trên khóe môi Lâm Trạch Khiên ngày càng sâu.

Dư Dư nhà anh ăn cái gì cũng đều đẹp như vậy.

Khiến anh nhìn mãi như vậy, anh có thể nhìn cả đời.

"Anh đừng nhìn." Phương Dư buông chiếc đũa xuống, lau miệng, dùng ánh mắt không phải hung ác gì mắt trừng Lâm Trạch Khiên.

Nhưng cô không thể tức giận.

Cầm một ít đồ mua ở siêu thị trở về, ngồi xuống mép giường, Phương Dư đột nhiên có cảm giác như ở nhà.

Buổi tối hôm đó, Lâm Trạch Khiên có chút mất khống chế, anh ấn Phương Dư vào giường, động tác rất mạnh và nhanh.

Phương Dư biết, phát tiết ở nơi mới đến xa lạ này anh cũng bất an.

Cô ôm anh, vô cùng nhiệt tình đón ý hùa theo.

Cuối cùng kết thúc lúc nửa đêm, cả người cô mồ hôi đầm đìa.

Còn Lâm Trạch Khiên gắt gao ôm cô, cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn cổ cô.

Thời điểm nặng nề đi vào giấc ngủ, cô mơ hồ nghe thấy Lâm Trạch Khiên nói lời gì đó bên tai cô.