Cho Đến Khi Em Quên Được Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
"NHỚ một người mà người đó không bao giờ nhớ đến mình YÊU THƯƠNG một người mà lặng lẽ không dám nói ĐỂ RỒI phải học cách ĐAU ĐỚN quên đi một người"
Xem Thêm

Chương 2: Lại là hắn
Nó là Thiên Di, Hạ Thiên Di một con nhỏ bướng bỉnh, tò mò mọi thứ, điên rồ và thích khám phá. Nó thích cười, luôn cười và lúc nào cũng cười. Phải, nó khác biệt, khác biệt nhiều so với người bình thường.

Nó loanh quanh, luẩn quẩn bên mấy chậu xương rồng trên sân thượng trường, đôi mắt cười thích thú

"Mấy bé cưng mau lớn nha! Ai gu~ sao lại đáng yêu thế này cơ chứ!"

Nó cầm bình tưới nước tung tóe, mà không biết hình ảnh nó bị một người trông thấy, ánh mắt đó không còn lạnh lùng, chỉ bình thản, châm chạp quan sát nó, gương mặt vẫn không chút biểu cảm, lạnh te và bất cần đời.

Hắn vục dậy khỏi cái ghế vừa nằm, áo sơ mi trắng bị vài giọt nước tưới cây của nó làm ướt, gương mặt trở lại vẻ lạnh lùng. Cặp sách lúc nào cũng vắt ngang vai cùng cái dáng người cao dong dỏng.

Hắn là Lâm Dĩ Phong, một hotboy mới nổi ở trường mà nó không hề hay biết, sở dĩ nói hắn mới nổi bởi hắn cũng mới chuyển đến trường nó chưa bao lâu, hắn được khá nhiều người hâm mộ trong trường, ngay lần đầu xuất hiện, đám đàn em lớp dưới đã không khỏi chớp nhoáng, điên rồ chụp ảnh, xin số điện thoại nhưng đều bị hắn làm lơ, hắn trở nên nổi tiếng hơn khi đàn chị hoa khôi trong trường An Như Huyền cũng để ý tới. Cũng từ đó đám con trai trong trường đều sinh ra ghanh tị, hắn mặc kệ ai muốn làm gì thì làm, hắn chỉ lạnh lùng sống cuộc sống mà hắn đang phải sống, hắn sống như một con người vô cảm và thờ ơ.

"Á ... Á ... Á!"- Nó hét lên khi thấy kẻ đang đứng trước mặt mình là hắn

Hắn tự nhiên tiến lại phía nó, đôi mắt từ lạnh lùng chuyển sang thích thú

"Hạ Thiên Di"

"Hả?"

"Không phải sao?"

"Sao?... Sao?... Sao cậu biết tên tôi"- Nó nhìn hắn chằm chằm khó hiểu

"Đúng là ngốc!"

"Cái gì chứ!"- Nó cúi xuống nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới, hóa ra là hắn coi cái thẻ học sinh của mình, có vậy mà cũng không nhìn ra, điên mất- Nó nghĩ

"Đừng có bắt lẽ người khác, cậu tưởng mình hay ho lắm sao? Nghịch ngợm như thế nào mà hôm qua bị đám du côn trong trường đánh cho túi bụi vậy, không có bà đây chắc chắn cậu chết chắc"-Nó lớn giọng, gương mặt đắc thắng

"Tôi khiến cậu xông vào à, thật là vướng chân, vướng tay"

Câu nói của hắn vừa phát ra đã đủ làm nó điên tiết

"Chứ không cậu muốn chết ở đó"- Nó nhìn hắn tức giận, đáp lại sự tức giận của nó chỉ là cách im lặng của hắn.

Gương mặt ấy trong mắt nó thật đẹp đẽ, giống như một thiên sứ vậy. Hắn có nước da trắng hơn cả con gái, răng khểnh, dáng người cao dong dỏng, mọi đường nét trên gương mặt đều hết sức hoàn hảo, chỉ có điều hắn quá lạnh lùng và trầm mặc.

Bầu không khí giữa nó và hắn lúc này quá yên lặng. Yên lặng đến nỗi khiến nó khó chịu.

Trên sân thượng lúc này, hai con người đứng đối diện, hai ánh mắt đối diện. Cũng có thể trái tim nó đang đập nhanh hơn một nhịp. Làn gió phảng phất khiến mái tóc nó tung bay. Mặt nó nóng ran vì ánh mắt hắn không rời mình chút nào.

Hắn mạnh bạo kéo nó lại vào trong lòng mình, cả cơ thể nó đang nằm trọn trong vòng tay của hắn. Tim nó đập loạn xạ, nhanh đến nỗi làm nó sợ, nó sợ hắn sẽ cảm nhận được.

"Buông ra"- Nó nhanh chóng đẩy hắn ra, gương mặt biểu lộ vẻ tức giận

Hắn vẫn đứng đó, nụ cười thoáng trên môi, nhưng chưa đầy 1 giây đã vụt tắt

"Biếи ŧɦái!"

Nó tức giận bỏ đi, gương mặt thoáng chút buồn vì nụ cười ban nãy của hắn. Nụ cười làm nó nhớ đến anh,bạn trai cũ của mình.

Ngày nó và anh chia tay đó là một ngày cuối tháng 5, mưa rơi tầm tã, là ngày cả cuộc đời nó sụp đổ, là ngày nó không còn anh ở bên che trở. Nó không khóc chỉ cười và chúc anh hạnh phúc, nó không trách anh bởi anh rời xa nó ngược lại nó thầm cảm ơn anh vì anh đã cho nó thấy nó không có anh nó vẫn sống tốt như thế nào

Nó cười, cười một cách gượng gạo, nó cười như thương hại chính bản thân mình.

Sau tấm lưng gầy của nó, chỉ còn lại hắn. Lại là bóng hình cô đơn mà ta thường thấy. Hắn lẳng lặng nhìn bóng dáng nó xa dần. Hắn biết nụ cười của nó không thuộc về thế giới của mình.

Thêm Bình Luận