Chương 3.1

Chương 3.1

"A, vậy cô ấy lợi hại nha, cậu ấy cao lớn như vậy làm sao nhét vào được?"

Âm thanh không lớn cũng không nhỏ, lẻ tẻ rơi vào tai của hai người.

Chu Cẩn Xuyên: "…"

Bùi Tang Du: "…"

Bùi Tang Du suy nghĩ lại tất cả những chuyện đau khổ của đời này một lần, mới nghẹn lại không cười ra tiếng.

Kế tiếp có nên truyền ra rằng cô vì tình yêu mà chuyển trường hay không, vì yêu nên sinh hận.

Trong câu chuyện của ba người, cả bạn học kia cũng không có tên sao?

Đợi đến khi đám người kia biến mất ở góc đường, cô mới đột nhiên cảnh giác: "Chỉ là chút lời đồn này, cậu sẽ không ghi thù lật lọng chứ."

"Con người tôi rất nhỏ mọn." Chu Cẩn Xuyên giơ tay véo xương sống mũi, có chút muốn cười, đây là chuyện gì vậy.

Bùi Tang Du cũng cảm thấy anh thật sự bị oan.

Truyền thuyết trước kia về đại nhân đều là gia thế lừng lẫy, thành tích xuất sắc, cưỡi ngựa tuyệt trần, chúng tinh phùng nguyệt.

Dù có tệ đến mấy cũng là loại lịch sử chiến đấu huy hoàng có thể đánh một trận khiến một nhóm người nằm xuống.

Đến đây lập tức biến thành trực tiếp khóa vào thùng rác, quả thật rất oan ức.

"Nếu cậu muốn nghe được lời dễ nghe gì, tôi giúp câu đi tuyên truyền, coi như kèm theo gói quà tặng xin lỗi." Bùi Tang Du hạ mắt, càng giống với ngựa quen đường cũ.

Chuyện lấy lòng người khác, đối với cô hình như cũng không khó.

Chu Cẩn Xuyên rũ mắt xẹt qua điện thoại di động, bấm quét mã: "Cậu thật sự rất giỏi đào hố cho mình."

Bùi Tang Du đưa mã QR cho anh, thuận miệng hỏi: "Vì sao?"

"Muốn che phủ tin đồn này, cậu cảm thấy nên truyền thế nào?"

Chu Cẩn Xuyên thẳng thắng vô tư: "Thế nào cũng được, cậu tỏ tình với tôi không được, cảm thấy xấu hổ tức giận khó chịu, đến nỗi tự mình chui vào thùng rác mới miễn cưỡng có thể được."

Bùi Tang Du thu lại nụ cười, nhướng mắt nhìn anh: "Cậu thật dám nghĩ như vậy sao."

Nhìn xem, tính tình này thật sự không phải há miệng là có thể thu được.

Chu Cẩn Xuyên đã gửi yêu cầu kết bạn, thờ ơ nói: "Cái này được tính là có dũng khí, cậu quả thật có trí tưởng tượng rất kém."

"Tôi còn tưởng rằng cậu thích viết thư tình bị tôi ném đi, chui vào thùng rác lục hơn nửa ngày mới tìm ra, người có tình cảm nồng nàn này." Bùi Tang Du một đao nhẹ nhàng, ngữ khí còn có vài phần thành khẩn.

"Răng nanh sắc bén." Chu Cẩn Xuyên cười.

"Không biết tốt xấu gì." Bùi Tang Du đáp lại anh.

Thật sự không thể nói chuyện được nữa.

Lời nhắc bật lên, thông báo bạn bè nổi lên.

Bùi Tang Du nhìn thấy tên người dùng của anh, YYJDGY.

Muốn viết tắt của cái chết không phải là chủ yếu, không có bệnh mà rêи ɾỉ.

Cô đưa tay tự ý thay đổi tên: Chủ Nợ

Cô ngước mắt lên, thấy Chu Cẩn Xuyên trợn mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động của cô.

Chân thành đề nghị: "Cậu không thay đổi ghi chú của tôi sao? Ngôi sao tai họa hay gì đó, hình như cậu gặp tôi cũng rất xui xẻo."

"Sao tai họa?" Chu Cẩn Xuyên ném điện thoại di động vào túi, nói một câu: "Chỉ có loại trẻ con như cậu, không đến mức đó."

Bùi Tang Du giật mình một giây.

Cô lấy lại tinh thần, còn người đã đi xa.

-

Sau ba ngày, cô lần đầu tiên nhận được tin nhắn của Chu Cẩn Xuyên, dĩ nhiên là ở trong nhóm lớp. Trường trung học phụ thuộc thực hành quản lý lỏng lẻo, không tịch thu điện thoại di động, vừa thi xong, trong nhóm lập tức có một đống tin nhắn.

Đại khái là bị một người bạn học @ hỏi, anh lập tức gửi hai tin nhắn.

[Chủ Nợ]: ACCCDC

[Chủ Nợ]: CCCCCA

Là câu trả lời cho câu hỏi trắc nghiệm của kỳ thi hàng tháng toán học đượckết thúc ngày hôm qua.

Tin nhắn được gửi lên, trong nhóm có một đám người khóc la inh ỏi biết vậy không bằng toàn bộ kéo chọn C, tâm tư của giáo viên cũng đen sầm.

Bùi Tang Du đoán được thành tích của anh không tệ, nhưng sự chắc chắn này cũng khiến người ta bất ngờ.

Nắm chắc trong tay đáp án thắng lợi sau những lần tính toán.

Tự tin như vậy, Bùi Tang Du cũng từng có.

Nhưng tài liệu giảng dạy ở Giang Châu và thành phố Bắc Kinh hoàn toàn khác nhau, năm học mới bắt đầu khai giảng hơn một tháng, cô nghĩ không ít tiết học, hai ngày nay cô đọc sách rất vất vả.

Đặc biệt là sau khi biết đáp án đúng.

Sai ba câu hỏi.

Vì chuyện này bản thân cũng đủ khiến người ta khó chịu.

Điện thoại di động rung lên, nhận được một tin nhắn riêng tư.

【Chủ Nợ】: Bảy giờ, số 99 ngõ Linh Lung

Đây là tin nhắn nhắc nhở cô rằng cô nên trả nợ.

【Hoàng Hôn】: Còn đợi một chút?

【Chủ Nợ】: Nếu không?

【Hoàng Hôn】: Được rồi, tôi sẽ không chạy, đến đúng giờ.

Bùi Tang Du oán hận bộc phát dưới lầu, xa xa nhìn thấy một đám người từ phòng thi thứ nhất đi ra, chậm rãi bước ra ngoài, ánh mắt của cô dễ dàng dừng lại trên người kia.

Vẫn là đồng phục học sinh thống nhất quy củ, nhưng khí chất của anh rất nổi bật, ẩn trong đám người, rồi lại tự động tách ra khỏi đám người, tư thế lỏng lẻo, sống lưng thẳng tắp, kiêu ngạo hăng hái.

Chu Cẩn Xuyên, chỉ cần đọc ba chữ này, thật sự là ghen tị.

Ghen tuông muốn ăn cắp bài kiểm tra của anh để thay đổi thành tên của cô.

Trong lòng Bùi Tang Du chua xót nghĩ.

Một cơn gió mùa thu thổi đến khiến người ta hắt hơi hai cái, sức mạnh càng thêm chua xót.

Cô tìm một cửa hàng tiện lợi để giải quyết bữa tối, ở đó tiêu hao thời gian chờ đến bảy giờ.

Ngõ Linh Lung nằm gần cửa sau của trường, thoạt nhìn đã nhiều năm, trên tường mọc đầy dây leo màu vàng lục, có cảm giác của bầu không khí kinh thành cũ.

Khu vực này chính là tấc đất tấc vàng ra gần đây đọc sách, quả thực là phong cách của thiếu gia.

Cô sắp tới cửa, trời đã hoàn toàn tối sầm, trên mặt đất gió lớn cuốn qua lá khô, đột nhiên mưa rơi xuống dày đặc.

Bùi Tang Du cảm thấy trên mặt ẩm ướt, cô chạy trốn vào mái hiên, trong chớp mắt làn váy đồng phục bị gió thổi lên nhanh chóng rơi xuống.

Nó không phải là một dấu hiệu tốt.

Lúc vào cửa sân, cô nghĩ đến hai ngày trước nghe bạn cùng phòng nói Chu Cẩn Xuyên ở một mình, không muốn suy nghĩ quá xấu, nhưng trước sau không có cách nào buông lỏng cảnh giác.

Vì vậy cô mở hộp thoại của Biên Tiêu Tiêu, gửi một cái định vị.

【Hoàng Hôn】: Tôi ở đây, nếu tới bảy giờ mười phút không thấy tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu phải báo cảnh sát.