Chương 3

Chương 3

Hai người gần trong gang tấc, hơi thở quấn lấy nhau, cạnh tranh với nhau.

Bùi Tang Du nhắm mắt lại, đột nhiên lấy lại tinh thần.

Đó là sự kích động.

Trước đó cô sắc bén quen rồi, ai đó nói khó cô sẽ lập tức phản kích, cô vẫn chưa học được cách giả vờ tốt dưới mọi hình thức nào.

Hết lần này tới lần khác gặp phải phiền phức khó giải quyết như Trần Cẩn Xuyên, rất dễ dàng tự làm rối loạn địa thế.

Cũng may, một cái tát này không trúng.

Bùi Tang Du hít thở sâu hai lần, mới lên tiếng giải thích: "Tôi vừa nói xong, cậu đừng nghĩ không đứng đắn, cậu để một nữ sinh một mình đến nhà cậu, câu nói đó rất dễ khiến cho người ta suy nghĩ lung tung."

Chu Cẩn Xuyên nhướng mày: "Tôi còn chưa nói muốn làm gì, cậu chỉ nghe được một nửa đã bắt đầu tát rồi?"

Cô bị anh vạch trần, hai má của Bùi Tang Du nóng bừng, nhìn thấy cổ tay của cô bị anh nắm chặt, nổi lên một tầng đỏ rất nông.

"Là tôi quá nhạy cảm, thật ngại quá, nhưng cậu làm tôi đau."

Chu Cẩn Xuyên buông tay.

Tay phải anh đút vào túi quần, liếc mắt nhìn cô một cái, nói tiếp một câu không liên quan: "Tính tình của cậu như vậy, có thể ở lại trường trung học mấy ngày."

Bùi Tang Du thong thả vuốt ve cổ tay đang bị ửng đỏ của mình từng chút một.

Nghĩ thầm, lời này chính là rõ ràng.

Xem ra quả thực buổi sáng này anh không nghe được lời nào giữa cô và ông ngoại nói chuyện, nếu không anh đã nắm được nhược điểm của cô.

Là có ý tốt nhắc nhở, nhưng cũng là ác ý đe dọa cô.

Anh có thể làm lớn chuyện bất cứ lúc nào, khiến cho cô xấu hổ.

Giọng nói của Bùi Tang Du trở nên nhu hòa: "Đây không phải là thiệt thòi sao, tôi đang học cách kiềm chế bản thân."

Anh không nghĩ tới cô chịu thua nhanh như vậy, Chu Cẩn Xuyên ngước mắt nhìn cô, biểu tình rất tế nhị, tương tự như nhìn đề toán cuối cùng trên đề thi.

Cô gái này trưởng thành sớm và nhạy cảm, trí thông minh của cô được viết trong ánh mắt.

Đồng tử của cô màu sắc rất nhạt, lúc cười rộ lên sự xa cách cũng trở nên rất nhạt, giống như một con búp bê vải mềm mại, không hề có lực công kích.

Nếu không phải anh đã từng chứng kiến sự ương bướng trong móng vuốt sáng nay của cô, quả thật cô có thể mê hoặc người khác.

Anh mỉm cười, từ chối cho ý kiến: "Rất có chí khí."

Bùi Tang Du lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách.

Cô đứng trên hai bậc thang cao, cuối cùng đã có thể nhìn thấy anh từ trên cao: "Cho nên, cậu muốn tôi đến nhà cậu làm gì?"

"Chuyện đứng đắn." Giọng anh cao hơn có chút giận nhưng cũng nghiêm túc, dùng câu của cô nhấn mạnh nói với cô.

"Có bao nhiêu đứng đắn?" Cô cũng học theo anh, trực tiếp nguyên văn hỏi ngược lại.

Tư thế đứng của Chu Cẩn Xuyên lỏng lẻo, cắn chữ lại mang theo một chút tiếng Bắc Kinh.

"Không chạm vào cậu, không cưỡng bức, không vô đạo đức bắt cóc người, không vi phạm pháp luật, có đủ đứng đắn không?"

Logic là quá kín đáo.

Đem những ý nghĩ lộn xộn trước đó của cô toàn bộ đánh tan, khiến cho người ta không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.

Vậy có thể đến nhà anh làm gì, hai người họ trừng to mắt nhìn nhau như chơi một ván cờ mạo hiểm kí©h thí©ɧ phi hành sao.

"Cậu có chắc là tôi có thể làm được không?"

"Chỉ số IQ bình thường là được."

Bùi Tang Du thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa chỉnh lại suy nghĩ lộn xộn của mình, phỏng đoán dụng ý của đối phương: "Tôi nấu cơm cũng không tệ lắm, việc nhà miễn cưỡng cũng có thể làm được."

"Trí tưởng tượng kém." Chu Cẩn Xuyên đánh giá.

Bùi Tang Du không kìm được nữa: "… Cậu trực tiếp nói cho tôi biết sẽ làm gì thì chết sao?"

"Vốn là tôi định nói thẳng, nhưng vừa rồi thiếu chút nữa đã bị tát một cái, tra tấn cậu mấy ngày tôi sẽ sảng khoái hơn."

Chu Cẩn Xuyên tương đối thản nhiên, không che không giấu.

Tốt lắm, quả nhiên là thù hận.

Bùi Tang Du không cảm thấy bất ngờ, đây mới chính là bản tính của anh.

Cô dứt khoát lật bài ngửa: "Đi một lần lập tức xóa bỏ mọi thứ, coi như cậu chấp nhận lời xin lỗi của tôi, sau này cậu không tìm tôi gây phiền phức, không hẹp hòi, cũng sẽ không tố cáo với giáo viên thông báo cho phụ huynh được không?"

Chu Cẩn Xuyên khẽ cười nhạo: "Tôi là trẻ vị thành niên, không phải là học sinh tiểu học."

Lúc nảy đến văn phòng cũng không nhắc gì tới cô.

Bùi Tang Du cảm thấy thỏa mãn, đặc biệt đồng ý thuận theo ý của anh: "Được, tôi là học sinh tiểu học, tôi ngây thơ nhất. Vậy quyết định vậy đi, thứ sáu tan học tôi đi với cậu."

"Đường ai nấy đi." Chu Cẩn Xuyên nói rất rõ: "Đưa số điện thoại cho tôi, tôi gửi địa chỉ cho cậu."

"Chu Cẩn Xuyên." Lúc này Bùi Tang Du có chút nhẹ nhàng, mang theo ý cười chế nhạo: "Vòng quanh một vòng lớn như vậy, không phải thật ra cậu muốn kết bạn với tôi chứ?"

Chu Cẩn Xuyên xoay người rời đi.

Tính tình như một con cún nóng nảy?

"Aiza, tôi đùa chút thôi." Bùi Tang Du đưa tay, cách anh hai bậc thang, chỉ bắt được góc áo sơ mi trắng của anh.

Cô dùng sức kéo người trở về, chợt kéo gần khoảng cách, chóp mũi cô thiếu chút nữa đυ.ng vào lưng anh.

Chu Cẩn Xuyên chậm rãi quay về, lạnh nhạt nhìn cô.

"Bây giờ lập tức thêm." Bùi Tang Du lấy điện thoại di động từ trong cặp ra, vừa mới quét mã QR, lập tức nhìn thấy một làn sóng người chậm rãi từ cửa tòa nhà giảng dạy bước vào.

Vì vậy, cô nhanh chóng nhấn màn hình, ném điện thoại của mình trở lại cặp một lần nữa.

Chu Cẩn Xuyên kiên nhẫn cạn kiệt: "Cuối cùng là có thêm hay không?"

"Chờ một chút, bị người ta nhìn thấy không tốt. Vì lợi ích của tôi và cậu, tránh bị nghi ngờ."

Bùi Tang Du nghiêng đầu, tầm mắt trống rỗng sốt ruột ở xa xa, làm bộ như đang nhìn phong cảnh bên ngoài.

Cô không muốn cùng loại người này có nửa điểm liên quan.

Đối phương lúc này tương đối phối hợp, cũng không lên tiếng.

Đám người kia đùa giỡn lên lầu, lúc đi ngang qua hai người, ồn ào quay đầu nhìn thêm vài lần, đè nén giọng nói chuyện phiếm.

"Lớp bảy mới có người chuyển tới, rất xinh đẹp."

"Cô ấy à, hôm nay trong giờ tự học buổi sáng đã bị ai đó tưới sữa, chật vật chết đi được."

"Nhưng tôi nghe nói sau đó cô ấy tức giận, trực tiếp đem thùng rác úp vào đầu Chu Cẩn Xuyên."

Bước chân trên cầu thang phức tạp, mọi người trầm mặc trong chớp mắt.

“… Chết tiệt, có dữ dội như vậy không!"

"Không đúng, phiên bản tôi nghe sao lại là cô ấy ấn Chu Cẩn Xuyên vào thùng rác cỡ lớn kia."