Chương 2.2

Chương 2.2

Trái tim của Bùi Tang Du vừa hạ xuống bây giờ lại treo lên.

Chỉ mới nửa ngày, cô sắp bị người này tra tấn đến chết.

Nhưng cô là người làm sai trước.

Hơn nữa, vừa nợ anh xong giờ nợ thêm lần nữa.

Chuông tan học vang lên, cô Bán Tiên không kéo dài thời gian, nhanh chóng bố trí bài tập, vẫy tay bảo Chu Cẩn Xuyên cùng bà ấy đến văn phòng.

"Tang Du, cậu có đi căn tin không? Hôm nay thứ hai, có cá giấm chua, siêu ngon." Biên Tiêu Tiêu vừa nói xong lập tức đỏ mặt, đối với cô thiện cảm khó hiểu.

"Tôi còn có việc, cậu đi trước đi." Bùi Tang Du chậm rãi đóng sách, ánh mắt của cô nhìn cửa phòng học.

Cô cân nhắc không thấu được suy nghĩ của Chu Cẩn Xuyên.

Nhưng anh không trả lời, chính là vẫn chưa chấp nhận lời xin lỗi của cô, phải nói cho rõ ràng.

Hơn hai mươi phút trôi qua, phòng học sớm đã trống rỗng, đợi một lát, cuối cùng cũng nhìn thấy được một bóng người đi ngang qua cửa trước.

Bước chân của người đó rất lớn, chỉ có góc áo sơ mi trắng xẹt qua, nhưng cô liếc mắt một cái lập tức nhận ra người đó là ai.

Cô đứng dậy đuổi theo.

"Chu Cẩn Xuyên." Cô chạy đến mức thở hổn hển, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng mềm mại.

Bước chân của người phía trước vẫn chưa dừng lại, hành lang gió rất lớn, áo sơ mi theo gió dán lên lưng gầy gò của anh.

"Trước hết nguyên nhân hậu quả của sự việc chắc cậu đã thấy, tôi không phải cố ý muốn làm bẩn sổ ghi chép của cậu, cũng không phải cố ý trên lớp ném giấy để cậu bị bắt, đều là âm sai dương sai. Nhưng quả thật nó đã gây ra rắc rối cho cậu, tôi nghiêm túc nói một lần nữa, tôi xin lỗi."

Bùi Tang Du không hiểu sao lại nợ người này hai lần, trong lòng cũng nghẹn lửa: "Bạn học Chu, cậu cho tôi chút phản ứng đi."

Chu Cẩn Xuyên vừa bị cô Bán Tiên nói đến nửa ngày, cảm thấy rất phiền, căn bản không quan tâm cô nói cái gì, trực tiếp cất bước xuống lầu.

Bầu không khí hình như bế tắc hơn buổi sáng.

Bùi Tang Du đi theo sau miễn cưỡng không rời, hai bước rồi ba bước, miễn cưỡng duy trì khoảng cách không xa với anh.

Trong đầu cô vội vàng muốn giải quyết chuyện này, giúp anh cầm bữa sáng một tháng, viết bài tập về nhà tất cả các môn học cho anh, mua lại một quyển sổ ghi chép khác và ghi lại cho anh…

Miễn là anh sẵn sàng mở miệng.

Trái tim hoành hành, dứt khoát quyết đánh tới cùng: "Chỉ cần cậu không so đo, thế nào cũng được."

Cầu thang vốn trống trải, câu nói kia vừa nói xong, bầu không khí yên tĩnh chỉ có hai người hít thở thật sâu nhợt nhạt.

Cô nhanh chóng đi tới bậc thang cuối cùng, nhìn thấy thiếu niên cuối cùng cũng xoay người, ánh mắt chậm rãi rơi trên mặt cô.

"Đúng không, như thế nào cũng được?" Chu Cẩn Xuyên hỏi.

Trong giọng nói hời hợt mang theo một chút giọng Bắc Kinh, có vẻ chế nhạo.

Bùi Tang Du dừng bước, sững sờ tại chỗ.

Rõ ràng đối phương chỉ hỏi ngược lại theo lời cô.

Có thể là buổi sáng đùa giỡn khiến cô có chút nhạy cảm, theo bản năng lập tức nói ra một ít lời thoại mập mờ.

Cô thu lại bộ dáng nhu thuận kia, từng bước đi xuống lầu về phía anh, đi tới trước mặt anh.

Đứng trên bậc thang cao hơn, miễn cưỡng cùng tầm mắt với anh nhìn thẳng.

"Bạn học Chu, đừng nghĩ cái gì không đứng đắn, tôi chưa thành niên." Bùi Tang Du nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của anh, gằn từng chữ: "Ý của tôi là, giúp cậu sao chép ghi chép các loại chuyện đứng đắn, thế nào cũng được."

Cô mờ mờ nhắc nhở, sợ người ta cắn ngược lại mình tự mình đa tình.

Chỉ là khoảng cách giữa hai người hình như có chút gần.

Chu Cẩn Xuyên cảm giác hô hấp của đối phương giống như lông vũ đảo qua mặt, nghiêng đầu "Ừ" một tiếng.

Bên ngoài tòa nhà giảng dạy xa xa có tiếng người ồn ào, phụ trợ cho sự yên tĩnh nơi này càng thêm phóng đại.

Bùi Tang Du nén thở hổn hển, im lặng chờ anh đưa ra yêu cầu.

Chu Cẩn Xuyên nghiêng đầu trở về.

"Tôi sống gần đây, tối thứ Sáu, đến nhà tôi."

Mấy chữ này trộn lẫn vào hơi thở khô ráo nhẹ nhàng khoang khoái của nam sinh chiếu vào tai.

Thanh âm trong trẻo, rõ ràng dễ nghe đến động lòng người, nội dung khiến cho Bùi Tang Du hô hấp chậm nửa nhịp.

Anh có biết mình đang nói gì không.

Để con gái một mình về nhà với anh vào ban đêm?

Cho nên điều cô vừa mới nhắc nhở đã đem cho chó ăn rồi đúng không?

Một hai giây sau khi đối phương lên tiếng, Bùi Tang Du cảm thấy hoàn toàn bị xúc phạm.

Cơ thể so với đại não phản ứng nhanh hơn, cô theo bản năng giơ tay lên, một cái tát dứt khoát tát qua.

Trong nháy mắt hình như đυ.ng phải gò má của đối phương, đột nhiên cổ tay cô bị một bàn tay to lớn nắm chặt, hướng ngược lại khóa trở về.

Khoảng cách hai bên chợt thu hẹp lại, cảm giác áp bách mà nam sinh mang đến càng trở nên nặng nề.

"… Chu Cẩn Xuyên." Bùi Tang Du dùng sức giãy dụa, nhưng vẫn bị kìm chặt, căng mặt lên tiếng cảnh cáo.

Bởi vì sức mạnh quá chênh lệch, hô hấp của cô phập phồng, suy nghĩ hoàn toàn rối loạn.

"Tôi còn chưa nói xong." Chu Cẩn Xuyên một tay cố định nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, rũ mắt nhìn cô: "Cậu hoảng cái gì."