Chương 33

Chương 33

Và vào phút chót khi mặt trời lặn, cô xuất hiện.

Thất vọng trở thành một bất ngờ, và sự ảm đạm trở nên sống động.

Anh đứng đó, thấy cô xuất hiện trở lại trong tầm mắt của mình, đang sải bước đi tới.

Bùi Tang Du đặt chó con và bánh ngọt xuống, đưa tay về phía anh, hai má phồng lên: "Chụp thành cái gì rồi, đưa cho tôi, tôi muốn kiểm tra."

Chu Cẩn Xuyên nhanh chóng lắc màn hình trước mắt cô, nhận thấy động tác của cô, một giây sau, nhanh chóng giơ tay lên.

Anh chậm rãi, giọng điệu rất khó chịu: "Không được xóa, còn ồn ào tôi đăng lên nhóm lớp."

"Cậu phiền chết đi được."

Bùi Tang Du cao không bằng anh, nhảy hai cái giơ tay lên cũng kém anh một khúc, cô cảm giác anh chỉ biết ức hϊếp người khác.

Trứng cá muối đi vòng quanh mặt đất, nghĩ rằng đang chơi trò chơi gì đó, cũng nhảy theo cô vài lần.

Một người một chó cùng một động tác, hài hước lại đáng yêu.

Thật sự là không thể tiếp cận được, Bùi Tang Du lập tức buông tha, hùng hổ chỉ trích anh: "Sao cậu lại như vậy, tôi vất vả trốn khỏi nhà tổ chức sinh nhật cho cậu, cậu còn cố ý chụp tôi như cao 1m5! Không! 1m4!"

"Tôi cảm thấy rất đẹp." Chu Cẩn Xuyên nhướng mày, giơ tay không nhúc nhích.

Bùi Tang Du càng tức giận, cao như vậy sao không đi vá trời luôn đi.

Cô ngước mắt trừng mắt nhìn anh, âm dương quái khí trào phúng: "Thì ra Chu Cẩn Xuyên cái gì cũng biết mà vẫn có khuyết điểm, kỹ thuật chụp ảnh rất rất tệ."

"Cậu biết gì, cái này gọi là nghệ thuật." Chu Cẩn Xuyên thu điện thoại bỏ vào túi quần: "Ảnh chụp coi như là quà tặng."

Được rồi, anh tuyệt vời trong ngày sinh nhật của mình.

Bùi Tang Du ngồi xuống chiếc ghế lạnh trên sân thượng, cả người đều không vui.

Nhưng cũng không quên chuyện lớn nhất là sinh nhật cho nên nhẹ nhàng nói: "Ăn bánh kem không?"

Chu Cẩn Xuyên cả ngày không ăn gì, lúc này mới cảm thấy đói bụng, gật đầu: "Ăn."

"Cái này muốn chụp không?" Bùi Tang Du lạnh lùng nhìn anh.

Tâm trạng ngày hôm nay của anh tương đối tốt, chậm rãi từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, cười: "Chụp, đều chụp."

Bùi Tang Du cầm trứng cá muối chạy qua, đặt lên đùi bẻ đầu chó, cao quý lãnh diễm nói: "Tháo đi."

Bề ngoài giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng rất căng thẳng, dù sao cũng tự tay cô làm, cũng không biết nó có mùi vị như thế nào.

Hộp và dải ruy băng ở trên là cô tạm thời tìm được trong nhà, kích thước không hợp lắm.

Nhìn bàn tay thon dài của anh đang móc dải ruy băng, rũ mắt xuống, động tác rất cẩn thận trông rất nghiêm túc.

Bùi Tang Du bắt đầu chột dạ, chẳng lẽ nó quá xấu sao.

"Buổi chiều tôi xem trong nhóm mới biết sinh nhật cậu, cho nên chưa kịp chuẩn bị quà. Bánh kem này cũng là lần đầu tiên tôi làm, biết cậu không thích quá ngọt, nên không cho nhiều đường —— " Cô chột dạ bắt đầu tìm ý bổ sung lung tung, nhìn thấy bánh ngọt, lập tức nói: "A, sao lại có một cái lỗ."

Hoa đẹp vốn đã có khuôn mẫu, chắc là lúc chạy không chú ý, đυ.ng hỏng rồi.

Được rồi, nó đã xấu hơn rồi.

Vẫn là một sản phẩm lỗi.

Ngược lại Chu Cẩn Xuyên không quá quan tâm, chụp hai tấm ảnh lưu lại, ngước mắt lên nhìn cô: "Cậu tự làm?"

Bùi Tang Du a một tiếng, thấp giọng nói: "Sao, sợ tôi hạ độc? Mùi vị thì không đảm bảo, nhưng nguyên liệu chắc chắn tươi ngon."

"Nếu tôi chết, cậu cũng chạy không thoát." Chu Cẩn Xuyên nhếch môi.

Bùi Tang Du nhìn chiếc bánh ngọt cô đơn trên bàn nhỏ, thở dài, thật sự rất mất mặt.

Cô lùi về phía sau, định đứng dậy, lẩm bẩm: "Tôi nấu thêm hai món ăn nữa, hay nấu mì trường thọ cho cậu cũng được."

"Được rồi, đừng bận rộn." Chu Cẩn Xuyên giơ tay lên, hơi dùng sức nói xong ấn cô ngồi xuống.

Anh dựa vào ghế, tầm mắt vẫn dừng lại trên người đối phương, giọng nói rất nhẹ: "Quy trình tiếp theo là gì? Một ước nguyện?"

Lời nói này nghe đến trong tai của Bùi Tang Du, hoàn toàn thay đổi hương vị.

Chu đại thiếu gia xuất thân trong gia đình vọng tộc ngay cả sinh nhật cũng chưa từng tổ chức sao, sao nghe so với cô còn thảm hơn vậy. Nhất là, hôm nay lúc tới đây trong lòng còn nghĩ đã bỏ lỡ ồn ào náo nhiệt, không nghĩ tới anh thật sự lẻ loi một mình ở trong nhà.

Rõ ràng bình thường xung quanh có rất nhiều người vội vàng kéo gần quan hệ, tất cả đều là giả dối náo nhiệt.

Vào thời điểm quan trọng không có một người đến, ngay cả Trần Giới là người gần anh nhất cũng không thấy đâu.

Bạch nguyệt quang duy nhất đã qua đời.

Thật đáng thương, đáng thương hơn cả trứng cá muối trên đường phố.

Trong túi áo khoác của Bùi Tang Du giống như chiếc túi bảo bối thần kỳ của Doreamon, từ trong lấy ra bật lửa và nến, nghiêm túc nói: "Đúng, ước nguyện, ước nguyện không thể nói ra, nếu không nó sẽ không linh nghiệm."

Sau đó cô cẩn thận cắm nến lên, động tác có chút xa lạ bật bật lửa châm lên ngọn nến.

Ánh nến lung linh, hoàng hôn dịu dàng làm nổi bật vẻ đẹp trong sáng của cô.

Chu Cẩn Xuyên đột nhiên nghĩ rằng tình yêu của cô dành cho anh vẫn như trước.

Là tinh khiết, không ham muốn, ấm áp, rất chân thành.

Chân thành đến nỗi cô sẵn sàng chạy trốn trái với mong muốn của ông ngoại.

Chân thành đến mức làm bánh sinh nhật đầu tiên cho anh.

Chân thành đến mức biết chính xác anh muốn gì, có lẽ phải mất chút thời gian mới mang về trứng cá muối trở về.

Mà anh âm thầm muốn rạch ra ranh giới rõ ràng với cô, công khai và bí mật, nhưng thật sự lại bị lung lay bởi thứ tình cảm chân thành này.

Bức tường kính cách xa anh và đám đông trước đó, có một vết nứt nhỏ.

"Ước nguyện, mau đi." Bùi Tang Du sốt ruột thúc giục anh: "Lát nữa ngọn nến sẽ tắt."

Xem ra không cần phải ước nữa.

Thiếu niên mười sáu tuổi ở độ tuổi hăng hái nhất, nhìn về phía trước là đường thẳng, quay đầu là cảnh đẹp, nhân sinh tùy ta, thoải mái như gió.

Những cảm xúc nhỏ không đáng kể cũng được xoa dịu bởi sự xuất hiện của cô.

"Ước nguyện đưa cho cậu." Chu Cẩn Xuyên dựa lưng vào ghế, tùy ý nói: "Muốn gì?"

Nguyện vọng đúng là có, nhưng Bùi Tang Du sửng sốt, mờ mịt chớp chớp mắt: "Đây là sinh nhật của cậu, không tốt lắm."

"Không có gì không tốt, vậy thì cùng nhau ước."

[Mong muốn của tôi là biến mong muốn của cô ấy thành sự thật.]

Chu Cẩn Xuyên nói trong lòng.

Vì thế hai người hướng về phía ánh nến lung linh, cùng nhau thành kính nhắm mắt lại.

Động tác rất trẻ con, còn có chút ngốc nghếch, nhưng vì đang ở tuổi thanh xuân, nên họ rất hồn nhiên và cảm động.

Trong lòng Bùi Tang Du quả thật bị câu nói kia làm cho cảm động, nói không cảm động thì là giả.

Sinh nhật một năm chỉ có một lần, cơ hội thực hiện một mong muốn chỉ có vài chục lần. Cho dù chỉ là một nghi thức, nhưng việc làm chân thành này trở nên rất quan trọng.

Một lát sau, cô mở mắt ra, thấy đối phương đang nhìn mình.

"Tôi ước xong rồi." Bùi Tang Du nhẹ nhàng nói.

Chu Cẩn Xuyên gật đầu, khẽ nhếch cổ, thổi tắt ngọn nến.

Bùi Tang Du liếc mắt nhìn thời gian, tuy rằng bên này gần trường học, nhưng có lẽ phải chạy mới kịp thời gian, thúc giục nói: "Vậy ăn hai miếng đi rồi trở lại trường học, không còn cách nào nữa, thời gian quá gấp. Chờ sinh nhật năm sau của cậu, chờ tôi cải thiện kỹ năng của mình sẽ bù đắp cho cậu."

Chu Cẩn Xuyên thấy cô lải nhải, không lên tiếng.

Chỉ nhìn sắc trời dần dần tối lại, nghĩ đến đêm qua ở trên xe cô nói, muốn cái gì nhất định phải nói.

Dù sao cô cũng đã lén lút trốn khỏi nhà, về sau chắc chắn phải đối mặt với những lời chỉ trích hoặc giải thích, vậy thì hơi ích kỷ, hơi tham lam một chút.

Anh đột nhiên gọi tên cô: "Bùi Tang Du."

Dừng một chút, anh thẳng thắn nói ra nguyện vọng hôm nay muốn thực hiện.

"Cùng tôi học tự học buổi tối đi."