Chương 32

Chương 32

Trước kia anh luôn chạy đua với thời gian của mình, từ choáng ngợp nghẹt thở đến làm mọi việc một cách thoải mái, nhưng bất quá cũng chỉ mất vài năm.

Thì ra dành chút thời gian nhàm chán chờ hoàng hôn buông xuống, cảm giác cũng không tệ.

Chỉ là xung quanh trống rỗng, trong ngõ Linh Lung cũng vắng vẻ, ngay cả tiếng ồn ào cũng không có, có vẻ rất là vắng vẻ.

Nếu có trứng cá muối, hoặc Bùi Tang Du ở đây, có lẽ trong nhà sẽ ầm ĩ hơn rất nhiều.

Chu Cẩn Xuyên nghĩ đến đây, lại cười một chút.

Anh đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy.

Hết lần này tới lần khác, Trần Giới giống như có thần giao cách cảm, lúc này còn không quên chọc một dao, trực tiếp gửi giọng nói tới: "Chúc mừng sinh nhật Chu tổng, chúc cậu sinh nhật năm nay vui vẻ, mọi chuyện thành công, cuộc sống tự do. Lúc này chắc cậu đang tắm biển với Bùi Tang Du rồi phải không, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa."

Xung quanh cậu ấy rất ồn ào, vừa nói xong, như thể có người gọi cậu ấy, cậu ấy trả lời hai câu: "A cái gì, hôm khác chúng ta ăn cơm."

Chu Cẩn Xuyên bật cười, ấn giọng nói trả lời: "Cảm ơn, cậu cứ bận rộn đi."

Sắc trời từ sáng đến tối, giống như chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Chu Cẩn Xuyên ngẩng đầu, híp mắt nhìn về phía hoàng hôn, nhìn nó từ từ chìm vào biển mây như như những thước phim.

Tất cả các tia sáng đều nhuộm thành màu đỏ ửng, lần lượt hội tụ, hội tụ, rực rỡ, sau đó dần dần mờ đi, cực kỳ hoa lệ mà không hiểu sao lại thê lương.

Vào giây phút cuối cùng đã biến mất.

Chu Cẩn Xuyên không muốn nhìn nữa, xoay người bước vào trong phòng.

Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc từ đầu con hẻm vang lên, gọi bước chân của anh dừng lại.

Nó mơ hồ, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như lúc mới gặp mang theo chút âm điệu của phía Nam, dễ dàng câu dẫn người khác.

"Chu Cẩn Xuyên, chờ một chút."

Nghe được thanh âm, Chu Cẩn Xuyên xoay người, quay về chỗ cũ.

Anh chống tay lên hàng rào trên sân thượng, nhìn về hướng phát ra âm thanh, anh hơi giật mình một chút.

Dường như cô đã chạy một quảng đường rất dài, mái tóc dài mềm mại bình thường bị gió thổi tung ra sau, có vài sợi tóc nghịch ngợm dính lên má.

Nhưng cô không có thời gian để quan tâm, sải bước theo con đường hẹp trống trải của ngõ Linh Lung, bước nhanh về phía anh.

Một tay ôm trứng cá muối lẽ ra phải ở nhà của Lý Tri Hành, không biết đã mang về từ khi nào, một tay xách theo một chiếc bánh gato nặng trịch, được đóng gói rất tinh xảo, dường như là tất cả điều bất ngờ được đóng gói cùng một chỗ, cô vốn không nên xuất hiện ở nơi này, đột nhiên từ trên trời giáng xuống trước mắt anh.

Cô dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lúc nói chuyện vẫn còn thở dốc, nhưng lần này thanh âm trở nên đặc biệt rõ ràng có thể nghe thấy.

"Bắt kịp rồi, Chu Cẩn Xuyên, chúc mừng sinh nhật."

Cô gái ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên đứng ở lầu hai, nở nụ cười làm tan chảy băng tuyết mùa đông, tươi sáng chân thành tha thiết.

Vẫn còn một tia sáng cuối cùng, Chu Cẩn Xuyên cảm thấy giống như ảo giác hỗn độn không rõ trong đêm tối.

Theo bản năng lên tiếng trước, thấp giọng gọi tên cô: "Bùi Tang Du?"

Anh không cách nào hình dung được tâm trạng của mình lúc này là như thế nào, như con vịt lướt qua bãi cạn, hay như cuồng phong sóng vỗ bờ biển, hay như mặt trời lặn xuống núi, cũng chỉ có thể là như thế.

Cô đứng ở dưới lầu, cách đó không lâu, quay đầu lại, nhìn về phía chân trời.

Cảm thán nói: "Nhờ phúc sinh nhật của cậu, mà hoàng hôn hôm nay siêu đẹp."

Và anh đang đứng trên lầu.

Ở một nơi cố định nhìn cô thật lâu.

Nói về vẻ đẹp.

Cô còn tốt hơn so với hoàng hôn.

Hôm nay Bùi Tang Du quả thật bị giày vò đến mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Ban ngày ở nhà đối phó với những người lớn tuổi nhàm chán, ngoan ngoãn nói chuyện đến cực hạn.

Sau khi ăn trưa, những người lớn ngồi trong phòng khách nói chuyện công việc kinh doanh, cô ngồi bên cạnh lắng nghe, bề ngoài ngoan ngoãn, nhưng trong lòng rất khó chịu.

Thực sự nhàm chán, cô dành thời gian để nhìn vào điện thoại di động.

Nhìn thấy đã có hàng trăm cuộc thảo luận trong nhóm ẩn danh.

"Buổi tối tự học, chuẩn bị quà tặng sinh nhật cho ZJC, căng thẳng quá."

"Căng thẳng cái gì, cậu ấy có thể không để ý đến cậu…"

"Bình thường không ít người tặng quà cho thiếu gia, đừng nói đến sinh nhật là một ngày trọng đại như vậy."

"Bộ dạng đẹp trai thật tốt, tôi cũng muốn nhận quà a a."

"Sinh nhật thôi mà, làm như Thái tử lên ngôi vậy, các cậu đừng làm thái quá?"

......

Bùi Tang Du thỉnh thoảng cũng vào nhóm theo dõi tin đồn mới nhất ở trường trung học trực thuộc.

Nhưng đó không phải là trọng điểm, sự chú ý của cô dồn hết vào hai từ đó.

Sinh nhật.

Cô nhấn vào hộp thoại của Biên Tiêu Tiêu, lạch cạch gõ chữ.

【Hoàng Hôn】: Hôm nay sinh nhật của Chu Cẩn Xuyên sao????

【 Tiêu Tiêu 】: A, đúng vậy, trước đó có một cô gái kéo một biểu ngữ rất lớn vào ngày sinh nhật của cậu ấy, khiến cho mọi người rất ấn tượng, nhiều người trong trường đều biết điều đó.

【 Tiêu Tiêu 】: Sao cậu đột nhiên hỏi cái này làm gì…

Vào một ngày không báo trước như vậy lại là sinh nhật của anh.

Nghĩ đến Chu thiếu gia đã lùi việc sắp xếp sinh nhật của mình, hôm trước đáp ứng cho cô thêm một ngày học thêm, còn dỗ dành cô vui vẻ nói trên sân thượng có thể ngắm hoàng hôn, nhưng chính cô sáng sớm đã cho người ta một chậu nước lạnh thật lớn.

Xong rồi, xong rồi, chiếc thuyền tình bạn đã hoàn toàn bị lật đổ rồi.

Giờ khắc này cô nhớ lại câu "Không cần giải thích" kia của anh, trong lời nói có chút oán giận.

Cảm xúc của Bùi Tang Du đan xen, ngũ vị tạp trần.

Đó là cô tự trách mình.

Đó là lỗi của cô.

Bùi Tang Du, đồ vô ơn bạc nghĩa.

Trong lòng cô tự chửi rủa chính mình, cô liếc mắt nhìn thời gian, hai giờ rưỡi chiều, bây giờ vẫn còn thời gian để chuộc lỗi.

Cô tìm trên mạng các loại bánh kem theo yêu cầu, cần phải đặt trước, thời gian rất gấp gáp, không có thời gian giao tận nơi.

May mắn thay, hôm nay tình cờ trong bữa tiệc gia đình có làm món tráng miệng, bột mì và kem và các vật liệu khác đã được chuẩn bị đầy đủ.

Cô thừa dịp mọi người nói chuyện phiếm không chú ý đến cô, lặng lẽ mò mẫm lẻn vào trong bếp, làm bánh nhanh như chớp.

Lúc nướng bánh ngọt, cô suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Lý Tri Hành.

【Hoàng Hôn】: Thật sự xin lỗi, làm phiền cậu một chút.

【 Tri Hành Hợp Nhất 】: Có chuyện gì sao?

【Hoàng Hôn】: Thật khó mở miệng ...Chính là tôi có thể nhận lại trứng cá muối không?

【 Tri Hành Hợp Nhất】: Ông ngoại cậu chấp nhận nuôi rồi sao?

Bùi Tang Du cắn môi dưới, cũng không thể nói rằng do tên Chu Cẩn Xuyên kiêu ngạo kia không chịu mở miệng, nên cô mới ra mặt.

Tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật tuổi mười sáu của anh, cái tính kêu ngạo ngang ngược của anh sao có thể sụp đổ được.

【Hoàng Hôn】: Ừm, tôi nói tốt với ông ngoại vài câu, cuối cùng ông ấy cũng đồng ý.

【 Tri Hành Hợp Nhất】: Được, tôi tìm cậu.

【Hoàng Hôn】: Không cần đâu, lát nữa tôi đến nhà cậu lấy là được, cậu cho tôi địa chỉ đi.

【Tri Hành Hợp Nhất】: Được.

Bùi Tang Du liếc mắt nhìn địa chỉ, tính toán thời gian di chuyển, nếu động tác của cô có thể nhanh hơn chắc là sẽ tới kịp trước hoàng hôn.

Nghĩ đến người nào đó đáng thương đứng một mình trên sân thượng chờ hoàng hôn, cảm giác áy náy trong lòng cô càng thêm nặng nề.

Khi vừa ra khỏi nhà, cô còn trèo qua hàng rào phía sau vườn.

Cô sợ đi cửa chính đυ.ng phải ai đó, giải thích lại không rõ ràng.

Vội vội vàng vàng chậm chạp, cuối cùng cũng bắt kịp.

Cô thu hồi tầm mắt nhìn nam sinh đang đứng trên sân thượng kia, phát hiện anh không có nhìn hoàng hôn, mà là đang nhìn cô không chớp mắt.

Cô nghi ngờ, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy, không đẹp sao?"

Chu Cẩn Xuyên không lên tiếng, chỉ lấy điện thoại ra nhắm vào cô, tiện tay chụp ảnh.

Hoàng hôn vừa buông xuống biển mây, nhưng còn sót lại một vầng sáng rực rỡ, trời đất đều hiện ra một cách dịu dàng.

Bởi vì động tác của anh quá đột ngột, Bùi Tang Du không kịp biểu cảm chỉ ngơ ngác nhìn về phía anh, gió thổi nhẹ nhàng quấn lấy tóc cô.

Hình ảnh hơi mờ, nhưng rất có nghệ thuật.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng trước khi trả lời: "Có vẻ tốt."

"Chu Cẩn Xuyên! Cậu chụp ảnh xấu xí của tôi phải không? Tôi muốn xem!" Tiểu cô nương có xinh đẹp đến đâu cũng đều quan tâm đến chuyện này, Bùi Tang Du một giây trở mặt, tức giận ngửa đầu lên thả lời cay nghiệt: "Đợi đã, đừng đi, tôi lên tìm cậu."

Chu Cẩn Xuyên đứng ở đó không nhúc nhích, ôm cổ, đáy mắt mang theo nụ cười: "Ừ, cửa không khóa, lên đi."

Sau đó, anh nghe thấy âm thanh mở ra từ cửa sân.

Lạch cạch một tiếng, thay dép lê.

Âm thanh vội vàng chạy lên cầu thang.

Vào buổi tối trống trải và vắng vẻ này, cuối cùng nó cũng trở nên náo nhiệt.

Chu Cẩn Xuyên xoay người, tùy ý dựa vào lan can, gió thổi vạt áo sơ mi của anh hất lên rồi lại rơi xuống.

Anh chợt nhận ra rằng nỗi cô đơn không vui vừa rồi được gọi là thất vọng, mặc dù cảm xúc rất nhỏ đến mức anh cũng không nhận ra, nhưng hành động của anh lại đi trước suy nghĩ, ngay cả hoàng hôn cũng không muốn nhìn hết, là bởi vì không muốn cảm xúc của mình bị bóng đêm bao trùm, quá thấp cũng quá bi thương.