Chương 31 Cô sinh ra vào buổi tối, không hiểu sao lại có quan hệ mật thiết thích ngắm hoàng hôn.
Anh mở hộp thoại của Bùi Tang Du ra, cẩn thận lời nói.
【YYJDGY】: Ngày mai đến lớp học thêm sớm.
【Hoàng Hôn】: Oh.
Ồ, có thể thấy cơn giận vẫn còn chưa giảm.
【YYJDGY】: Cậu chưa từng lên sân thượng trên tầng hai, trên đó tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy hoàng hôn đẹp.
Một dãy chữ dài như vậy, giống như là thái độ cầu hòa.
Anh rõ ràng đã nhìn thấy sự tức giận của cô, muốn xoa dịu nó.
Ngón tay của Chu Cẩn Xuyên gõ màn hình, kiên nhẫn chờ.
Đã về đến nhà, vốn tưởng rằng ý nguyện cầu hòa này đã chìm xuống biển rộng, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của đối phương.
Là biểu tượng cảm xúc của một chú chó, nhe răng nhếch miệng lắc đầu đồng ý.
Có lẽ Chu Cẩn Xuyên cũng bị sự ngu ngốc kia lây nhiễm, anh cũng cười theo.
Mặc dù tính tình cô rất nóng nảy, nhưng cũng rất dễ dỗ dành.
-
Sáng chủ nhật, Bùi Tang Du ngủ đến khi giật mình tỉnh dậy, tâm trạng hôm nay của cô rất tốt, cô rời giường rửa mặt xong chuẩn bị ra ngoài, bất ngờ bị Bùi Thanh Tuyền gọi lại.
Phòng khách sạch sẽ gọn gàng, được quét dọn thêm một lần nữa, bày đầy hoa tươi, trên chiếc bàn dài bên cạnh cũng đặt đủ loại mâm cơm, thoạt nhìn giống như bữa cơm gia đình.
"Muốn đi ra ngoài? Hôm nay ở nhà có khách, tốt nhất nên gặp mặt." Bùi Thanh Tuyền lên tiếng.
Lần trước giáo viên chủ nhiệm lén gọi điện thoại nói chuyện với ông rất nhiều, Bùi Thanh Tuyền cũng tự mình kiểm điểm, ân ân oán oán của thế hệ trước dây dưa không rõ ràng, quả thật có chút giận chó đánh mèo với đứa nhỏ, thái độ đối với Bùi Tang Du có chút dịu đi.
Nhưng giọng điệu vẫn không thể nào thay đổi trở nên ôn nhu được, vẫn có chút cứng rắn.
Bùi Tang Du dừng bước xuống lầu.
Rất kinh ngạc, hiếm khi thấy ông nói chuyện không kẹp súng và gậy, nhẹ giọng nói: "Chỉ là buổi dạy thêm, đã sớm hẹn với bạn học."
"Ừ, dạy thêm, đó không phải là chuyện lớn." Bùi Thanh Tuyền chậm rãi nhìn cô một cái, trong lòng vẫn không sửa được cường thế của mình: "Vậy không bằng nói với bạn học của cháu hôm nay cháu không đi."
Bùi Tang Du mấp máy môi, muốn nói rằng cô đã đồng ý với Chu Cẩn Xuyên, làm sao có thể thay đổi quyết định được.
Cô đang chuẩn bị từ chối, nghe Bùi Thanh Tuyền nói thêm: "Là bạn bè làm ăn có quan hệ tương đối tốt của ông, bọn họ chưa từng gặp qua cháu, đối với cháu có chút tò mò."
Hiếm khi không có cãi nhau, Bùi Tang Du nghe ra ý định của đối phương muốn hòa hoãn quan hệ, có chút khó xử.
Cô dịu dàng hỏi: "Họ sẽ ở lại bao lâu, cháu có thể ăn trưa rồi đi không?"
Bùi Thanh Tuyền thu lại sự dịu dàng của người lớn tuổi mà ông đã thể hiện, lạnh lùng nói: "Tùy cháu."
Điều đó là không thể.
Bùi Tang Du nghe ra được hàm ý trong câu nói đó.
Trong lòng cô giãy dụa trong chốc lát, ăn nhờ ở đậu nên phải nghe lời, dù sao ăn cơm của người ta dùng tiền của người ta ở nhà của người ta, vẫn là hơn mười mấy năm không gặp không có chút keo sơn gì, cuối cùng nói ném là có thể ném.
Hơn nữa, cũng vất vả mới có dấu hiệu phá vỡ chút giá lạnh này, nếu như cô cố ý đi, quan hệ chỉ càng thêm xấu đi.
Bùi Tang Du mỉm cười, lộ ra nụ cười lễ phép đã luyện tập rất tự nhiên: "Vậy cháu không đi nữa, hôm nay ở nhà."
Sắc mặt của Bùi Thanh Tuyền buông lỏng một chút, ừm một tiếng: "Lát nữa khách sẽ đến, cháu sửa sang lại một chút thì xuống đây."
Bùi Tang Du xoay người trở về phòng, mở hộp thoại của Chu Cẩn Xuyên ra, không biết nên mở miệng như thế nào.
Vốn là tự mình đề cập đến, hoàng hôn cũng là mình muốn xem, bây giờ trực tiếp cho người ta leo cây, thật sự là không nói được.
Tuy nhiên, điều cần nói phải nói trước.
Ít nhất người ta có thể sắp xếp cái khác.
【Hoàng Hôn】: Xin lỗi, hôm nay trong nhà tôi tạm thời có việc, tôi không đi được.
【Hoàng Hôn】: Là ông ngoại mời mấy người bạn đến, cậu cũng biết ông ấy rất ít khi nói lời tốt với tôi.
【Hoàng Hôn】: Ông ấy yêu cầu tôi ở nhà ăn tối, vì vậy…
【Hoàng Hôn】: Thật sự xin lỗi, hoàng hôn mỗi ngày đều có, lần sau xem được không?
【Chủ nợ】: Không cần giải thích, không sao đâu.
Bùi Tang Du nhìn thấy câu trả lời của anh, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên Chu Cẩn Xuyên rất lịch sự, trước sau như một không làm cho người ta khó xử.
Chu Cẩn Xuyên trả lời tin nhắn xong, nửa người dựa vào giường thất thần.
Điện thoại di động vẫn còn rung lên liên tục, hôm nay là sinh nhật của anh, ngày 21 tháng 11, không phải là một ngày đặc biệt dễ nhớ, nhưng các bạn cùng lớp quen thuộc đã gửi tin nhắn chúc mừng, mượn sinh nhật viết tiểu văn tỏ tình cũng có, lưu loát một đoạn thật dài, anh cũng không xem qua.
Anh ghét loại ồn ào giả tạo đó, lúc này anh cảm thấy căn phòng quá lớn đến mức có chút trống rỗng.
Cuối tuần vốn đã lên kế hoạch đột nhiên trống rỗng, anh đột nhiên cũng không biết nên làm gì.
Anh dứt khoát rời giường rửa mặt, giống như hằng ngày mở sách luyện tập ra, bắt đầu làm đề, nhưng có chút không yên lòng.
Chuông điện thoại di động reo lên, anh lười bắt máy, mở loa ngoài, vừa xem đề vừa hỏi: "Mẹ, có chuyện gì?"
"Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho con sao? Hôm nay là sinh nhật lần thứ 16 của con trai mẹ, con có nhớ không?"
Giọng nữ đối diện tỏ ra bất mãn, quở trách vài câu rằng anh không có lương tâm, có chút xin lỗi nói: "Nhưng mẹ và ba con còn đi công tác nước ngoài, không về được, tiền trong thẻ đã chuyển cho con, con thích cái gì thì cứ mua."
Chu Cẩn Xuyên rũ mắt xuống, nhìn thấy khung hiển thị thông tin tài khoản gửi tới.
Quả nhiên, mỗi năm mỗi lần đều là chiêu này, không hề có gì mới.
Anh cũng không quan tâm lắm, chỉ ừ một tiếng, giọng điệu đối phó qua loa: "Thấy rồi, cảm ơn mẹ."
"Trần Giới không đi cùng con sao?"
"Không có, cậu ấy có tổ chức, rất nhiều người, con không thích ồn ào."
"Aiza, sớm muộn gì con cũng phải học những thứ này, có dịp thì chơi cũng là bản lĩnh. Nên học hỏi Trần Giới, tuy rằng thành tích hai đứa không giống nhau, nhưng các mối quan hệ giữa các cá nhân lại rất tốt, những thứ này đều có thể giúp ích cho sự nghiệp của con sau này. Mặc dù con còn trẻ, nhưng luôn tiếp quản gia đình, nghe lời mẹ, bây giờ con ra ngoài tìm cậu ấy đi."
Chu Cẩn Xuyên nhíu mày, đầu bút bén nhọn rạch giấy đề thi.
Anh thiếu kiên nhẫn nói: "Mẹ có thể bớt nói vài câu được không? Hôm nay còn tìm con giễu cợt sao?
Người đối diện trầm mặc trong chớp mắt: "Được, con cứ bướng bỉnh đi. Không nói với con nữa, mẹ phải họp."
"Cúp máy." Chu Cẩn Xuyên mặt không chút thay đổi, cúp điện thoại.
Cuộc gọi chúc mừng sinh nhật này, tốt nhất là không nên gọi.
Bởi vì trong lòng có tưc giận, nên tốc độ giải đề càng lúc càng nhanh, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, anh đã giải được hơn phân nửa.
Rất nhiều đề chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết đáp án, anh cũng lười làm, đυ.ng bài phải động bút một chút cũng chỉ được hai dòng.
Đợi đến khi anh bình tĩnh lại, đã là năm giờ chiều.
Không ăn cơm cũng không cảm thấy đói, anh đẩy ghế ra đứng dậy, duỗi cái cổ đau nhức, đẩy cửa sổ sát đất bước ra sân thượng.
Sau một trận mưa mùa thu, đó là một trong những ngày nắng hiếm hoi trong những ngày gần đây, ánh sáng rực rõ chiếu rọi khắp bốn phía, ánh mặt trời không kiêng nể trải dài khắp mọi ngóc ngách của ngõ Linh Lung.
Hoàng hôn hôm nay thật sự rất đẹp.
Chu Cẩn Xuyên tự dưng nghĩ.
Kỳ thật cho tới bây giờ anh chưa từng chú ý tới hoàng hôn, không chỉ là hoàng hôn, tất cả cảnh đẹp tự nhiên bình thường đều không có tâm trạng quan sát, lúc này rảnh rỗi đến nhàm chán, anh đứng trên sân thượng, chống tay lên lan can chậm rãi chờ đợi.