Chương 17 Cô thở dài: "Biết rồi, giọng điệu này của cậu giống như ba tôi.”
Chu Cẩn Xuyên: "…"
Sao cô còn có sở thích nhận ba ở khắp nơi vậy? Có phải cô là một người hoang dã như vậy không?
Không thể nói chuyện được nữa, dứt khoát im lặng.
Hai người một trước một sau, ánh trăng kéo bóng rất dài, ngô đồng hai bên đường bị gió thổi đến xào xạc rung động.
Mất gần hai mươi phút, cuối cùng đã đi đến cửa lớn để bắt xe buýt.
Buổi tối phòng cấp cứu vẫn đông người qua lại, cô được kiểm tra sức khỏe lấy thuốc, còn vết thương phải chờ y tá rửa sạch.
Bùi Tang Du đang gục đầu ngồi trên băng ghế chờ dự bị, nhìn thấy Chu Cẩn Xuyên bên cạnh đứng dậy: "Cậu làm trước đi, lát nữa tôi quay lại.”
Bùi Tang Du gật đầu.
Chu Cẩn Xuyên đứng trước cửa bệnh viện một lúc, anh nhìn thấy Phạm Đồng bước xuống từ một chiếc taxi, hai người bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt.
Vừa làm xong chuyện xấu, Phạm Đồng ôm túi chột dạ: "Anh Cẩn, trễ thế này bảo tôi tới đây làm gì, nhà tôi có kiểm soát cửa.”
"Gọi cậu tới đây làm gì không phải trong lòng cậu biết sao?" Sự nhu hòa vừa rồi của Chu Cẩn Xuyên đối với nữ sinh hoàn toàn thu lại, thay vào đó là sự cường thế lười che dấu, đôi mắt kia đảo qua, nhìn đến trong lòng người ta tê dại.
Phạm Đồng liếʍ môi, giả vờ ngây ngốc: "Tôi thật không biết.”
Chu Cẩn Xuyên nói mấy từ khóa: "Lớp học, khóa cửa, Bùi Tang Du.”
"Tôi…Cô ấy…Anh…" Phạm Đồng mắng một câu bẩn thỉu, thốt lên: "Tôi chọc cô ấy anh cũng quản, tôi không trêu chọc anh.”
"Tôi sao, bình thường tạo nghiệt quá nhiều, phải làm chút chuyện tốt tích góp công đức." Chu Cẩn Xuyên không nhanh không chậm đi tới trước mặt cậu ta, khom người nhìn cậu ta: "Cơ bản việc này đã kết thúc, là do cậu không muốn buông.”
Phạm Đồng lùi về phía sau một bước, phía sau là bức tường bên ngoài của bệnh viện, cậu ta không thể lùi tiếp được.
Cậu ta căng thẳng nuốt nước bọt, giải thích: "Tôi chỉ tức giận, nếu không phải trạm phát sóng của cô ấy ầm ĩ lên, khiến cho tôi bị mọi người thay phiên nhau làm nhục, tôi cũng không đến mức như vậy ——"
Lời nói còn chưa dứt, Chu Cẩn Xuyên đưa tay nắm lấy bả vai cậu ta xoay người, đạp lên đầu gối, khiến cậu ta đột nhiên quỳ xuống đất.
Chu Cẩn Xuyên nắm lấy gáy cậu ta khiến cho cậu ta ngẩng đầu lên, còn vì cậu ta mà suy nghĩ nói: "Lời đồn nhảm nhiều như vậy, trường trung học có lẽ cậu không thể ở lại được rồi, chuyển trường thế nào?”
Xem như là đang thương lượng, nhưng kì thực đó là thông báo.
"Tôi rất vất vả để chi tiền vào đây, tôi không ——"
Câu nói vừa rồi nói được một nửa, đầu cậu ta đã bị bàn tay kia dùng sức đặt lên tường.
Phạm Đồng phản kháng, mu bàn tay của Chu Cẩn Xuyên cọ xát lên tường, xi măng thô ráp cào ra một chút máu.
Anh không quan tâm, vẫn nhìn từ trên cao: "Nói lại?”
Phạm Đồng nghe nói lúc trước ở trường tư nhân Lễ Gia, anh vì giúp bạn bè bị khi dễ, cũng dùng thủ đoạn tương tự để cho người ta chuyển trường.
Người này có chút sở thích hành hiệp trượng nghĩa.
Nhưng cậu ta vẫn giãy giụa: "Cậu không biết tình hình gia đình của cô ấy! Cô ấy là một kẻ gϊếŧ người, có gì để bảo vệ chứ! Ngày mai tôi sẽ đi thông báo cho cô ấy biết về những gì mẹ cô ấy đã làm!”
Bầu không khí trong một giây trống rỗng.
Phạm Đồng căng thẳng nhìn biểu cảm của anh: "Anh không tin sao? Đó là sự thật. Hôm qua tôi gặp một người bạn học trước đây đang học ở Giang Châu, cậu ấy nói mọi người bên kia đều biết, tuyệt đối sẽ không có giả, bằng không cô ấy chuyển trường chạy xa như vậy làm gì?”
"Cậu thử xem." Chu Cẩn Xuyên không quan tâm, gằng từng chữ một: "Chỉ cần cậu dám.”
Trọng lượng của một vài từ đơn giản nhưng rất nặng.
Ngày thường đánh nhỏ khıêυ khí©h, Chu đại thiếu gia căn bản lười để ý, nhưng giờ phút này hời hợt nói một câu, nghe ra là đang tức giận.
Phạm Đồng gian nan liếc mắt nhìn anh.
Điều kiện nhà cậu ta không kém, nhưng bối cảnh nhà họ Chu mơ hồ căn bản không ở cùng một cấp độ, không thể so sánh.
Cân nhắc ưu và nhược điểm, Phạm Đồng cắn răng hàm sau, không lên tiếng.
"Tôi bảo người trong nhà giúp cậu chuyển trường, điều kiện tiên quyết là cậu phải quản tốt cái miệng của mình." Chu Cẩn Xuyên đưa ra tối hậu thư.
Phạm Đồng nặng nề gật đầu: "Vậy tôi về nhà?”
Chu Cẩn Xuyên buông tay, không thèm nói lời nào, chán ghét xoay đầu ngón tay.
Phạm Đồng xám xịt rời đi, thiếu niên đứng ở cửa gió không nhúc nhích, tầm mắt mờ mịt nhìn một chú cún đi lạc bẩn thỉu ở cửa.
Thông tin vừa rồi lại một lần nữa chậm rãi lướt qua tâm trí anh, nếu thật sự là như vậy, rất nhiều phản ứng của Bùi Tang Du lúc trước đều trở nên có khả năng.
Bén nhọn, nhạy cảm, phản kích, và sự mong manh vô tình được thể hiện trong bệnh viện lần trước.
Với một gia đình nguyên sinh như vậy, tin đồn sẽ không ít, cô chỉ có thể tự bảo vệ mình như vậy.
Cô thực sự rất bất lực.
Anh thực sự không thể chịu đựng được.
Chu Cẩn Xuyên thu hồi suy nghĩ lộn xộn của mình, xoay người trở lại phòng cấp cứu.
Vừa bước vào cửa, Bùi Tang Du ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, lại di chuyển xuống rơi vào mu bàn tay anh, có vết máu trầy xước.
"Cậu vừa rồi…" Bùi Tang Du dừng một chút, trần thuật nói: "Tay cậu bị thương rồi."
"Không việc gì, chỉ là vết thương nhỏ." Chu Cẩn Xuyên không định nhắc tới chuyện vừa rồi, chỉ nâng cằm lên, ánh mắt nhìn y tá đang thay thuốc cho cô, lời nói đúng là đang hỏi cô: "Có đau không?”
Bùi Tang Du thành thật gật đầu.
"Chịu đựng chút." Chu Cẩn Xuyên nói.
Bùi Tang Du lườm anh một cái: "Cậu thật sự rất biết nói chuyện phiếm.”
Y tá rửa vết thương xong, ngẩng đầu nhìn thấy nam sinh bước vào vừa cao vừa đẹp trai, hai người còn mặc áo khoác đồng phục học sinh giống nhau, thêm đối thoại cãi nhau lúc nảy, trong nháy mắt cô y tá hiểu rõ.