Chương 16

Chương 16

Lúc này Bùi Tang Du thật sự giật mình.

Anh không bất ngờ.

Cũng không châm biếm.

Anh bảo cô đừng sợ hãi và sẽ bắt lấy cô.

Bùi Tang Du không chắc chắn hỏi ngược lại: "Cậu nghiêm túc sao?”

Chu Cẩn Xuyên gật đầu, chỉ đạo nói: "Cậu nắm lấy mép mái hiên, chậm rãi nhảy xuống, tôi đưa tay là có thể bắt lấy cậu.”

Ngón tay cô đã cứng ngắc, có chút run rẩy, nhưng ngữ điệu của anh giờ phút này không nhanh không chậm, ngược lại dễ dàng trấn an căng thẳng của cô.

Bùi Tang Du không dám quay đầu lại, nhẹ giọng cầu xin: "Tôi thật sự xuống đây, cậu đừng giỡn với tôi.”

Chu Cẩn Xuyên ừ một tiếng, cánh tay mở rộng ra không nhúc nhích.

Anh trò chuyện đánh lạc hướng cô: "Cậu cao bao nhiêu?"

"Một mét sáu bảy." Bùi Tang Du nhắm mắt lại, trái tim cô nhảy lung tung, cô nắm lấy mép sân thượng, chậm rãi thả hai chân xuống.

"Chiều cao này cộng thêm cánh tay, không thể ngã được."

"Tôi biết, nhưng khi bị treo lơ lửng, tôi luôn cảm thấy…"

Lời còn chưa dứt, cô cảm thấy lòng bàn tay đối phương cách vạt áo khoác một chút, ngón tay vững vàng nắm lấy cô.

"Buông tay." Chu Cẩn Xuyên ra lệnh.

Giọng nói của anh thanh thoát của thiếu niên tuổi teen, sạch sẽ sảng khoái, nhưng lúc này lại trầm thấp áp bức, khiến cho người ta vô thức muốn nghe theo.

Bùi Tang Du buông tay ra.

Giây tiếp theo, thắt lưng cô bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy từ phía sau.

Do lực va chạm cả hai đều lắc lư, nhưng Chu Cẩn Xuyên chỉ cong chân, đứng tại chỗ vững vàng bắt lấy cô.

Cô được anh ôm sau lưng.

Đột nhiên tim cô đập dữ dội.

Không biết vì quá sợ hãi hay khoảng cách của cả hai quá gần.

Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương lướt qua bên tai, bởi vì anh mới vừa dùng sức, nên hơi thở trở nên dày đặc hơn.

Gió đêm nhẹ nhàng cũng không làm dịu đi sự bồn chồn này.

Chu Cẩn Xuyên rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu cô, chậm rãi di chuyển nhìn qua biểu tình của cô.

Ok, không sợ hãi đến mức phát khóc, gan cô lớn hơn anh tưởng tượng.

"Có thể buông ra rồi." Bùi Tang Du lẩm bẩm nói.

Động tác của Chu Cẩn Xuyên nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, nhìn thấy lúc cô rơi xuống đất đầu gối bị thương, đau đến hít vào.

Anh thì thầm: "Có thể đi được không?"

Bùi Tang Du cau mày, cố gắng chống đỡ nói: "Miễn cưỡng có thể.”

Cũng không thể để cho anh ôm cô như vậy, tâm vô tạp niệm cũng không được mở miệng.

Đúng là có chút vượt qua giới hạn.

Chu Cẩn Xuyên nhìn về phía cửa chính: "Tôi cõng cậu đến cổng trường, sau đó bắt taxi đến bệnh viện.”

"Như vậy có thích hợp không?" Bùi Tang Du chậm rãi chớp mắt.

Chu Cẩn Xuyên cảm thấy rất buồn cười, lời nói này nghe có vẻ như anh đang theo đuổi cô.

"Quả thật không thích hợp." Anh nghiêng đầu nhắc nhở: "Vậy cậu đi chậm một chút."

Đầu gối vừa đυ.ng phải mặt đất, cọ xát sưng đỏ một mảnh lớn, bây giờ chỉ cần nhích một chút lập tức đau muốn chết.

Bùi Tang Du căng thẳng đến nỗi mặt trắng bệch, dùng tốc độ tương đối của rùa con khập khiễng di chuyển về phía cửa lớn.

Hết lần này tới lần khác Chu Cẩn Xuyên vừa cao chân vừa dài, đi hai bước phải dừng lại đợi cô, không biết anh có sốt ruột với sự chậm chạp của cô hay không.

"Nếu không, tôi tự mình đến bệnh viện, cậu về nhà trước đi?" Bùi Tang Du trong lòng có chút xấu hổ nói.

Chu Cẩn Xuyên nhếch môi: "Tôi không đến mức mất hết lương thiên như vậy, buổi tối bỏ một người tàn phế ở đây.”

"Cậu mới là người tàn phế." Bùi Tang Du đáp lại: "Tôi chỉ đi chậm, cũng không phải gãy chân.”

Chu Cẩn Xuyên chịu thua cô: "Ngược lại miệng cậu so với chân còn lưu loát hơn nhiều, bình thường thông minh như vậy sao hôm nay lại bị nhốt trong phòng học?”

Nói đến đây Bùi Tang Du lập tức tức giận, hai má phồng lên chửi bới: "Tôi mới vừa bước vào lớp đã bị cậu ta đẩy ngã, sao biết được cậu ta lại dùng thủ đoạn nhỏ nhen này.”

"Phạm Đồng?"

"Ngoại trừ cậu ta thì còn ai."

Chu Cẩn Xuyên ừ một tiếng, thu hồi thần sắc, anh cầm điện thoại di động lên giống như đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Lúc này anh không cười, ngũ quan càng thêm sắc bén, nhìn rất đáng sợ.

Bùi Tang Du thu hồi tầm mắt, gian nan di chuyển thêm hai bước nữa.

Chắc lại là do sao Thủy ngịch hành rồi, vết thương ở lưng còn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại thêm vết thương mới.

Chỉ là, hai người bọn họ xem như đang phá vỡ lớp băng đi.

Ít nhất cũng có một dấu hiệu trẻ hóa như vậy.

Bùi Tang Du chần chờ một chút, nhắc lại chuyện cũ: "Hôm qua…"

Ngón tay của Chu Cẩn Xuyên đang nhắn tin chợt dừng lại, ánh mắt trầm xuống nhìn qua cô.

Cuối cùng cũng đến nơi, bây giờ cô muốn tỏ tình sao.

"Ngày hôm qua thái độ của tôi không tốt, xin lỗi cậu." Bùi Tang Du ngày thường rất cứng rắn, nhưng nhận sai cũng tương đối nhanh, rũ mắt nhìn áo khoác vây quanh người mình: "Áo khoác của cậu, tôi sẽ về giặt lại một lần nữa."

Chu Cẩn Xuyên thiếu chút nữa không dám đi lên.

Nếu có ai muốn nói chuyện với bạn về cái áo khoác, bạn có thể ném nó đi không sao cả.

Anh quyết định kéo cô trở lại con đường đúng đắn, bóng gió nhắc nhở cô về mục tiêu lớn: "Còn muốn thi đứng đầu nữa không?”

Muốn có thành tích tốt, phải đặt tâm tư vào việc học tập, đây là lời thoại tiềm ẩn chưa nói ra.

Dù sao ý tứ rao giảng quá nặng.

Nhưng khi Bùi Tang Du nghe anh nói vậy lập tức thay đổi ý vị, trợn mắt nhìn anh: "Cậu sẽ không phải vì chuyện nhỏ này mà gián đoạn việc dạy thêm chứ? Không, không, không, cậu không được như vậy không nên nhỏ mọn.”

Anh rất giỏi trong việc kích động người khác.

Chu Cẩn Xuyên bật cười, không có gì nói: "Chuyện tôi đã hứa với cậu sẽ không đổi ý, tốt nhất cậu nên học tập thật tốt.”

Bùi Tang Du nhớ lại từ lúc chuyển trường đến nay, cô ngủ muộn hơn một con chó, dậy sớm hơn cả con gà không khác gì một cái đầu treo lơ lửng, còn muốn cô làm gì hơn.