Chương 7.1

Chương 7.1

"Cảm thấy oan ức." Chu Cẩn Xuyên hừ nhẹ một tiếng.

Phạm Đồng nuốt nước bọt, cậu ta trêu chọc Chu Cẩn Xuyên không phải một hai lần, cậu ta thừa cơ hội như vậy tiếp tục, nhưng căn bản anh lười để ý.

Nhưng bây giờ, rõ ràng đối phương nói chuyện thanh âm không nặng, nhưng cậu ta cảm nhận được sự áp bách trước nay chưa từng có.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi anh Cẩn… Tôi nhất thời phát điên mất trí…"

Chu Cẩn Xuyên ừ một tiếng, nắm cổ cậu ta ép cậu ta ngẩng đầu, hướng về phía Bùi Tang Du, giọng nói không mặn không nhạt: "Xin lỗi cô ấy."

Phạm Đồng quay mặt đi, cậu ta nhìn nữ sinh vừa rồi bị mình ép vào một góc, vị trí hoán đổi cho nhau, giờ phút này cậu ta mới là kẻ bị ép đến hoảng loạn: "Xin lỗi, bạn học Bùi Tang Du, thằng khốn là tôi, không nên vô lễ với cậu."

Bùi Tang Du mím chặt môi, không đáp lại.

Từ xa, đã nghe thấy Trần Giới thở hổn hển hô to xông vào: "Chu Cẩn Xuyên, mẹ nó cậu chạy nhanh hơn ngựa hoang nữa, cậu không tham gia thế vận hội là một đáng tiếc."

Cậu ấy nhìn thấy cảnh tượng ẩu đả trong phòng, dừng lại vài giây, lẩm bẩm thành tiếng: "Chết tiệt, đây là tình huống gì…"

"Cậu giữ cậu ta đi, tôi đưa Bùi Tang Du đến phòng y tế trước." Chu Cẩn Xuyên nghiêng đầu: "Chờ chúng tôi trở về, đi tìm giáo viên."

Vừa rồi Trần Giới cũng nghe được toàn bộ quá trình phát sóng, kết hợp với tình cảnh bây giờ, cậu ấy cũng đoán tám chín mười phần.

Cậu ấy đi qua tiếp nhận đè Phạm Đồng xuống, hung tợn chậc một tiếng: "Ở trường cậu cũng dám làm càn như vậy, rất có can đảm."

Phạm Đồng bị thương nặng, cả người đều mất hết sức lực: "Có thể buông tay ra trước được không, đau, đau quá."

"Đau mới nhớ lâu." Trần Giới lạnh lùng vô tình tăng thêm sức lực.

Chu Cẩn Xuyên xoay người, đi tới trước mặt Bùi Tang Du, nữ sinh vẫn duy trì tư thế mấy phút trước, nhìn qua coi như bình tĩnh. Nhưng cả người vẫn còn run rẩy nhẹ, hốc mắt ửng đỏ, không che giấu được sự sợ hãi, có một loại mỹ cảm cứng cỏi nghiền nát.

Anh nhẹ giọng thì thầm: "Có sợ không?"

Bùi Tang Du lắc đầu, dừng hai giây, vẫn rất nhẹ nhàng gật đầu.

Nếu Chu Cẩn Xuyên không xuất hiện, cô không biết mình sẽ trải qua chuyện gì.

"Có bị thương không?" Chu Cẩn Xuyên nhẹ nhàng hỏi, giống như người thô bạo ra tay vừa rồi không phải là anh.

Bùi Tang Du giật môi dưới, thành thật nói: "Lưng đau, vừa bị đυ.ng một chút."

Chu Cẩn Xuyên ừ một tiếng, thay cô cầm cặp, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, để bác sĩ của trường giúp cậu xem một chút."

Bùi Tang Du đi theo sau anh, đi ngang qua Phạm Đồng, nhìn cậu ta thật sâu.

Phạm Đồng cắn răng trừng mắt nhìn cô, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể bỏ qua.

Hai người này không phải là không có gì với nhau sao, khi nào mà quan hệ của bọn họ tốt như vậy.

Bị đυ.ng phải không nặng không nhẹ, nói nhẹ cũng không tính là nhẹ, trên lưng trắng nõn của cô nổi lên một dấu đỏ ửng rõ ràng.

Bác sĩ của trường giúp cô bôi một ít thuốc giảm sưng, trước khi đi dặn dò: "Không bị rách da, thuốc này bôi thêm hai ngày nữa sẽ không sao, đợi vài phút nữa thuốc thấm rồi mới mặc quần áo."

"Được, cám ơn bác sĩ." Bùi Tang Du cất thuốc vào trong cặp.

Không mặc áo, cô đệm gối nằm sấp trên giường, cách cái rèm kéo, trong khe hở hình như cô nhìn thấy Chu Cẩn Xuyên đang chờ bên kia.

Anh chống chân ngồi trên một chiếc giường nhỏ khác, đôi chân dài cong lên, tư thế tùy ý. Rõ ràng đã che rèm, cái gì cũng không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn chăm chú qua cô.

Bùi Tang Du không thể diễn tả được cảm giác của cô lúc này, là may mắn, cũng là cảm kích.

Thường ngày ở trường quan hệ không mặn cũng không nhạt, cô chần chờ vài giây, mới chậm rãi lên tiếng: "Sao cậu lại đến đó?"

"Nghe đài phát thanh, tôi đoán được cậu ta có thể làm cái gì đó, lập tức đi đến." Chu Cẩn Xuyên nói.

Cũng may là anh đến kịp, con thỏ nóng nảy cũng cắn người, huống chi đối phương là nam sinh có sức lực chênh lệch.

Ngón tay của Bùi Tang Du cong lại, nắm lấy vải trên gối, chậm rãi buông ra.

"Cám ơn, tôi lại nợ cậu một ân huệ."

"Bất luận là kẻ nào khi bị ức hϊếp, đυ.ng phải tôi đều sẽ ra tay, cậu không cần cảm thấy nợ tôi." Thanh âm của Chu Cẩn Xuyên từ bên kia truyền đến, cách cái rèm kéo, cô không nghe ra được cảm xúc gì: "Hơn nữa, cậu cũng giúp tôi thanh minh, nhiều lắm coi như huề nhau."

Bùi Tang Du nghe được, anh đang an ủi cô.

Nhưng cô vẫn cảm thấy nản lòng, hoặc là mù mờ.

Hậu tri hậu giác, chắc là cô làm sai, mới đem chính mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.

"Lúc trước cậu nói đúng, tính tình này của tôi, nhất định rất dễ gây chuyện. Nhưng tôi không nhịn được, khi bị người khác ức hϊếp, theo bản năng tôi sẽ phản kích. Chỉ là mỗi một lần như vậy, sự việc càng ngày càng tệ…"

Nếu không, cô đã không chuyển trường.

"Bùi Tang Du." Chu Cẩn Xuyên ngắt lời cô.

Lưng cô vẫn đau, Bùi Tang Du chịu đựng sự nóng rát kia, đứng dậy chậm rãi mặc áo vào, quay đầu nhìn rèm giường.

"Cậu là nạn nhân, cậu không sai, không cần xem xét có nên xử lý tốt hay không." Chu Cẩn Xuyên bình thường nói chuyện rất qua loa, nhưng giờ phút này anh phá lệ kiên nhẫn: "Huống chi, do cậu bật đài phát thanh, tôi mới đi, sự việc cũng không trở nên tồi tệ."

Bàn tay của Bùi Tang Du đang cài nút chợt dừng lại.

Hoảng hốt vài giây, mới tiếp tục động tác, hốc mắt không tự giác chua xót đến ẩm ướt.

Đây là lần đầu tiên, ai đó nói với cô rằng cô là nạn nhân và cô không sai.

Trái tim cô dường như bị chạm nhẹ, chua xót căng thẳng.

Cô rũ mắt xuống, liên tục hít sâu nhiều lần, nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh lại. Lúc không có người ở bên cạnh cô đánh đâu thắng đó, nhưng một câu an ủi có thể phá vỡ cảm xúc, cô muốn khóc.

Bên ngoài bác sĩ của trường bước vào, thúc giục một câu: "Sắp đến giờ rồi, tôi đang chờ tan làm."

Bùi Tang Du kéo rèm sang một bên, quay mặt ra ngoài, hốc mắt của cô ửng đỏ không thể nào giấu được.

Trong chớp mắt Chu Cẩn Xuyên nhìn cô chằm chằm, mi tâm của anh nhíu lại.

Anh im lặng mở điện thoại di động, mở mã thanh toán đưa tới trước mắt cô.

Bùi Tang Du: ?

Cảnh tượng quen thuộc, cách thức cũng quen thuộc, giống hệt như lúc họ mới bắt đầu gặp nhau.

Cảm xúc của cô vẫn còn chán nãn, cô duỗi chân đá giày thể thao của mình: "Lúc này, câu không cần phảitrả tiền để xem sắc mặt của tôi, tôi không có tâm trạng cãi nhau với cậu."

Chu Cẩn Xuyên duỗi thẳng chân, nhẹ nhàng đυ.ng vào chân cô: "Vừa rồi không phải cậu nói nợ tôi một ân huệ sao."

Hai người ngồi trên mép giường của mình.

Một lớn một nhỏ, một đen một trắng hai mũi giày chạm vào nhau.

Bùi Tang Du đá anh: "Cậu bị bệnh à."

Chu Cẩn Xuyên ấn giày của cô khiến cô không thể động đậy: "Tôi vừa mới biết."

Suy nghĩ của cô hoàn toàn bị anh quấy rầy, Bùi Tang Du cứng đờ nhìn anh: "Được rồi, cậu muốn xem cái gì, làm trò hề có được không?"

Ánh mắt của Chu Cẩn Xuyên đen kịt nhìn qua đáy mắt ẩm ướt của cô.

"Lúc này tôi muốn nhìn thấy cái khác, cười chút đi."