Chương 7

Chương 7

Khoảnh khắc cô bị trêu chọc, Bùi Tang Du dưới sự yểm trợ của bản thảo một lần nữa bật radio.

Chỉ là người này so với trong tưởng tượng của cô vừa ngu xuẩn vừa điên, không bỏ sót một chữ toàn bộ được truyền ra ngoài, ngược lại bất ngờ vui vẻ.

Các bạn trong lớp ở tất cả các lớp đều đồng loạt nghe thấy toàn bộ quá trình đặc sắc, náo nhiệt ghê gớm này.

"Người anh em này tuổi còn trẻ sao lại nhờn như vậy, dùng xà phòng rửa dầu đi."

"Nữ sinh bị tạo ra tin đồn khiêu da^ʍ như vậy, tôi nghe muốn nôn."

"Bùi Tang Du thật kiên cường, nếu không phải livestream, thật sự tám trăm miệng nói cũng không rõ."

"Còn dám bịa đặt chuyện cho nam thần của tôi, tôi đã nói chui vô thùng rác cái gì chứ! Thùng cơm này, sao cậu ta không lăn vào thùng rác đi!"

.........

Trong phòng phát sóng, sự im lặng lan rộng.

"Mẹ kiếp, micro của cậu không phải đã tắt rồi sao?" Phạm Đồng phản ứng lại, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống. Mười phút trước, chính tai cậu ta nghe thấy đài phát thanh đã kết thúc.

Bùi Tang Du khẽ nâng cằm lên, ý bảo micro sáng đèn.

"Vừa không cẩn thận lại mở lên." Cô bình tĩnh nhắc nhở.

Trong nháy mắt đó, khϊếp sợ, quẫn bách, hoảng hốt, phẫn nộ, các loại cảm xúc như mưa to đổ xuống.

Sắc mặt của Phạm Đồng tái mét, bước nhanh tới ấn nút đóng.

Cả người cậu ta tức giận đến run rẩy, xoay người, nhấc chân dùng sức đạp lên chân ghế, phát hỏa trút giận.

"Ầm ——" một tiếng nổ lớn.

Ròng rọc theo lực đạo của người đυ.ng vào tường, lưng của Bùi Tang Du chạm vào ghế ngồi, cô bị tấn công đột ngột, cơn đau đớn mãnh liệt bất ngờ ập tới.

"Cậu cố ý đúng không, tiểu xảo như vậy." Hai má Phạm Đồng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

Bùi Tang Du mím môi, trong nháy mắt trán cô nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Lời là do chính cậu nói, tôi ép cậu nói sao? Nếu đầu óc cậu vẫn còn tỉnh táo, thì dừng lại đi."

Sự tình quả thật không lớn.

Nhưng đây là một chương trình phát sóng toàn trường, thật đáng xấu hổ.

Phạm Đồng giơ tay lau mặt, sắc mặt khó coi đến cực điểm, giọng điệu kia thủy chung không nuốt trôi.

"Cậu làm ra thành như vậy, nhẹ nhàng nói một câu dừng lại là xong rồi sao?"

Trong chớp mắt Bùi Tang Du sửng sốt.

Phạm Đồng thong thả đứng thẳng, chậm rãi đi về phía nữ sinh đang ngồi trong góc, lối đi chật hẹp, trong nháy mắt cả người cậu ta chặn kín đường lui.

Bùi Tang Du không thể tin nhìn cậu ta.

Giày bata của nam sinh rơi trên sàn gỗ, phòng cách âm yên tĩnh tiếng bước chân khuếch đại cực lớn.

Từng bước, từng bước, từng bước, khoảng cách rút ngắn, ngày càng gần hơn.

"Cậu muốn thế nào?" Hô hấp của Bùi Tang Du trở nên dồn dập.

"Dù sao tôi đây nhất định sẽ bị xử phạt, nếu vỏ đã mẻ lại sứt, vậy làm thêm một cái cũng không sao cả đúng không." Phạm Đồng nhìn cô từ trên cao, giống như nhìn con mồi bị bắt vào l*иg.

"Vẫn là cho cậu hai lựa chọn, tôi hôn cậu một cái, hoặc là sờ cậu hai cái, cậu——"

Lời còn chưa dứt, Bùi Tang Du đã một cước hung hăng đá vào bắp chân của cậu ta, đổi lại một tiếng kêu rên.

Cô thừa dịp cậu ta đau đến khom lưng, nghiêng người áp sát tường hướng cửa vọt tới.

Chỉ là Phạm Đồng nhanh chóng đứng thẳng người, suy cho cùng cậu ta là con trai, bước chân dễ dàng bước qua, chặn ở giữa lối đi.

Bởi vì một cước vừa rồi, cậu ta đau đến mức hai má giật giật, từng bước ép sát: "Còn dám đá tôi, tôi thích sức mạnh này của cậu. Chạy cái gì, cậu chọn xong, ân oán giữa hai chúng ta lập tức được giải quyết, rất đơn giản."

Một luồng áp bức và khó chịu kia lại một lần nữa ùn ùn ập tới.

Cô không nghĩ rằng cậu ta dám điên như vậy ở trường.

Bùi Tang Du buộc phải lui về sau, vấp phải cái ghế xoay, đυ.ng người vào tường, một lần nữa bị vây ở một góc.

Lòng bàn tay cô dán sát vào tường, trên ngón tay tất cả đều là mồ hôi lạnh thấm ướt, ngay cả hô hấp cũng giống như bị rút sạch, bởi vì thiếu oxy choáng váng, trước mắt cô hình như có bóng dáng.

Muốn lên tiếng, muốn hô to, cổ họng giống như bị bóp chặt, một thanh âm cũng không phát ra được.

Nhận thấy ngón tay của đối phương sắp rơi xuống hai má, cô dùng sức nghiêng đầu né tránh, ánh mắt lướt qua bả vai đối phương, gắt gao nhìn cánh cửa khép hờ.

Chắc là ảo giác, ánh sáng ở cửa rất tối trong chớp mắt hình như xuất hiện bóng người.

Trái tim cô bắt đầu hồi phục chậm chạp, từng tiếng từng tiếng, kịch liệt đập lên.

"Bây giờ biết sợ rồi?" Trên mặt Phạm Đồng lộ ra nụ cười, cậu ta đưa tay ra, đang định hạ xuống, trong nháy mắt cổ tay bị người ta kìm chế cắt ngược lại.

Ngay sau đó, một lực đạo rất lớn nắm lấy cổ áo cậu ta mạnh mẽ kéo về phía sau, cả người cậu ta hung hăng bị ném lên sàn gỗ.

Bùi Tang Du bối rối nhìn qua.

Cùng với tiếng vang lớn, trong phòng bay lên rất nhiều bụi mịn.

Thiếu niên ngược ánh sáng, toàn bộ đường nét đều biến mất trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy gân xanh đan xen trên cánh tay, có vẻ thô bạo.

Nhưng âm thanh rất nhẹ nhàng phóng tới.

"Không sao, Bùi Tang Du."

Vài giây sau, Bùi Tang Du theo bản năng lẩm bẩm nói: "…Chu Cẩn Xuyên."

Nam sinh quay đầu lại, ánh mắt đυ.ng phải cô, giống như đang xác nhận cô an toàn.

Cô nhìn đôi mắt đen láy của anh trong sự ngỡ ngàng, rất kỳ lạ, trong nháy mắt tất cả hoảng loạn đều được xoa dịu: "Tôi không sao."

Chu Cẩn Xuyên tiếp tục nhìn cô vài giây, gật đầu. Mới thu hồi ánh mắt ngồi xổm xuống, bàn tay tùy ý vỗ lên khuôn mặt bụi bặm của Phạm Đồng: "Cậu chạm vào cô ấy chỗ nào rồi?"

Vừa bị ném ra ngoài, cả người trực tiếp đυ.ng xuống đất. Phạm Đồng khom người, đau đến thất thanh.

Cậu ta gian nan hít vào nâng mắt lên, muốn nói cái gì đó, nhưng bị ánh mắt kia của anh làm cho giật mình.

Nhìn thấy ánh mắt của đối phương chậm rãi xẹt qua người mình, thẳng thắn truyền đạt, đυ.ng vào chỗ nào sẽ phế đi ý tứ ở chỗ đó.

Trong nháy mắt cậu ta run rẩy thành cái rây: "Không đυ.ng, không đυ.ng, tôi cái gì cũng không làm, ngược lại cô ấy đạp tôi một cước."