Chính Xuân Phong

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Nấm Nguyễn Chính Đông thích một người nhiều năm, thích đến không biết phải làm thế nào cho phải, thích đến mức phải dùng rượu để làm tê liệt bản thân thì mới có thể đứng trước người đó cười vui  …
Xem Thêm

Chương 7
Ngay ngày hôm sau Mạnh Hòa Bình được Nguyễn Chính Đông yêu cầu chuyển qua nhà y. Tuy rằng ban đầu hắn có chút do dự, nhưng một câu “Làm gì có ai tuần trăng mật mà ở riêng” của Nguyễn Chính Đông một câu khiến cho hắn mặt đỏ tai hồng tự giác đi thu dọn đồ đạc.

Nguyễn Chính Đông cơ hồ là mê luyến nhìn Mạnh Hòa Bình đem từng kiện vật phẩm đặt ở phòng khách, phòng ngủ, buồng vệ sinh, giống như thông qua phương thức như thế, đem thế giới hai người dung hợp thành một .

Mỗi ngày bọn họ cùng nhau ăn điểm tâm, vừa ra đến trước cửa sẽ hôn tạm biệt– đương nhiên là chủ ý của Nguyễn Chính Đông — sau đó đều tự lái xe đi làm, ban ngày bận việc đều dành ra chút thời gian gọi một lần, buổi tối sẽ chờ đối phương ăn cơm tối, sau đó tới công viên trong khu tản bộ, nói chuyện phiếm, hoặc là thân mật.

Nguyễn Chính Đông rất rõ ràng Mạnh Hòa Bình cũng không phải người quen như thế, cho nên y từng một lần lén hoài nghi Mạnh Hòa Bình có phải đi trên mạng tra xét mấy bài post như là “10 việc vợ chồng mới cưới phải làm” hay không. Nhưng mặc kệ như thế nào, y thừa nhận, loại cảm giác này thật sự rất tốt — có cảm giác như gia đình.

Chủ nhật bọn họ sẽ cùng đi siêu thị gần nhà mua sắm, bổ sung một chút vật dụng cần thiết. Nguyễn Chính Đông luôn mua một đống lớn đồ ăn vặt mà Mạnh Hòa Bình kêu mấy thứ

đó không tốt cho sức khỏe , Mạnh Hòa Bình bình thường luôn chọn thịt rau còn tươi– Chủ nhật có rảnh, có thể ở nhà nấu. Tài nấu nướng của hắn tương đối khá, làm mà không ngấy, tinh xảo nhẹ nhàng khoan khoái, rất hợp khẩu vị Nguyễn Chính Đông .

“Hòa Bình anh xem, tách cà phê này không tồi, em lấy hai cái, chúng ta mỗi người – anh đang xem gì đó.” Nguyễn Chính Đông một tay cầm một cái tách đứng trước mặt Mạnh Hòa Bình như hiến vật quý, nói một nửa mới phát hiện hai người giờ phút này đang ở chỗ nào: trên kệ hàng cao cao trước mặt là bαo ©αo sυ rực rỡ muôn màu, chất bôi trơn. . . . .

Mạnh Hòa Bình bị Nguyễn Chính Đông làm hoảng sợ, nhất thời có điểm đỏ mặt,”Anh, anh xem thôi.”

“Chỉ xem?” Nguyễn Chính Đông nhíu mày nhìn hắn, “Không mua?”

Hai người quen nhau đã hơn một tháng, nhưng tình sự vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, đa số dùng tay an ủi nhau. Tuy rằng Nguyễn Chính Đông cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có quá ép buộc. Bởi vì y biết tiếp nhận một người đồng tính, từ tâm lý đến sinh lý còn có một đoạn khoảng cách không nhỏ.

Nhưng hôm nay, xem y nhìn thấy gì: Hòa Bình của y đang nghiên cứu ‘áo mưa’ và chất bôi trơn!

“Ai nha Hòa Bình, loại chuyện này anh hỏi em là được, cái viên bi này là . . . . .” Nguyễn Chính Đông nửa vui đùa tùy tay lấy một hộp giới thiệu cho Mạnh Hòa Bình , trên mặt người phía sau tràn ngập xấu hổ, co quắp nói, “Anh thấy vẫn là tạm thời đừng mua.” Dứt lời đẩy xe tới ngay quầy thu ngân xếp hàng .

Nguyễn Chính Đông ở phía sau hắn hô,”Ai, vì sao không mua , trong nhà dù sao cũng phải có một chút , em lấy hai hộp !”

Sau đó cả ngày Nguyễn Chính Đông vẫn bắn nụ cười ý vị thâm trường cho Mạnh Hòa Bình, ánh mắt kia rõ ràng đang nói “Hòa Bình em hiểu ” , mà Mạnh Hòa Bình càng kiệt lực làm ra vẻ mặt trấn tĩnh dường như không có việc gì, càng dẫn tới Nguyễn Chính Đông càng trêu hắn hơn.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, một mình Mạnh Hòa Bình ở phòng bếp rửa chén,

Nguyễn Chính Đông ở trong tủ lạnh lục lọi chọn ra chút hoa quả đi rửa, một hồi xem tivi ăn.

Rửa rửa Mạnh Hòa Bình bỗng nhiên cảm giác được có người dán lên sau lưng của mình, một bàn tay vói vào quần áo hắn vuốt ve bụng dưới của hắn, thậm chí chậm rãi có xu thế đi xuống.

“Đông tử, làm gì đó!” Hai tay Mạnh Hòa Bình dính đầy bọt xà phòng, không tiện ra tay, đành phải dùng miệng cảnh cáo.

“Quấy rối tìиɧ ɖu͙©.” Nguyễn Chính Đông cười xấu xa nói, “Thế nào, không nhìn ra được sao?”

Mạnh Hòa Bình nhất thời không kịp tiếp thu, ngẩn người, bế tắc nói, “Anh đang rửa chén.”

“Ừ, không có việc gì, anh cứ làm việc của anh.” Ngữ khí Nguyễn Chính Đông bình thường như không thể bình thường hơn, nghe y nói, hoàn toàn không tưởng tượng nổi giờ này khắc này y đang làm gì.

Thẳng đến khi cái tay kia thăm dò vào bên trong qυầи ɭóŧ hắn, Mạnh Hòa Bình rốt cục chịu không nổi , đem miếng rửa chén cất đi để mặc đống chén mới rửa được một nửa, tay cũng chưa lau, mạnh mẽ xoay người, một phen ôm chầm Nguyễn Chính Đông, hung hăng hôn y.

Nguyễn Chính Đông nhiệt tình hôn trả lại hắn, không để ý chút nào khắp nơi quần áo đều dính nước .

Mạnh Hòa Bình hôn từ môi Nguyễn Chính Đông một đường xuống phía dưới rồi chuyển qua cổ, trong khi hôn bao hàm du͙© vọиɠ, Nguyễn Chính Đông thoáng ngửa đầu để động tác của hắn tiện hơn, hai tay gắt gao vòng ra sau lưng hắn.

“Hòa Bình. . . . . .” Nguyễn Chính Đông thấp thở gấp kêu lên.

Hai người khó bỏ khó phân ôm ấp hôn nhau, thân hình như lửa nóng kề sát cùng một chỗ, dần dần động tình.

Mạnh Hòa Bình thấp giọng nói, “Tới phòng ngủ.”

Nguyễn Chính Đông há mồm muốn nói tới phòng ngủ làm chi, ở phòng bếp làm mới có thú. Ai ngờ Mạnh Hòa Bình khổ người không cường tráng nhưng khí lực không nhỏ, lại có thể bế y lên, lập tức đi tới phòng ngủ. Nguyễn Chính Đông phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ của hắn, chỉ cảm thấy một trận choáng váng chóng mặt, kinh ngạc nhìn hắn, sớm không nhớ nổi mình vừa rồi muốn nói cái gì.

Mạnh Hòa Bình ôm Nguyễn Chính Đông song song té ngã ở trên mặt giường phòng ngủ, Nguyễn Chính Đông cười cởϊ qυầи áo Mạnh Hòa Bình , “Hôm nay sao dũng cảm vậy?”

Mạnh Hòa Bình thở dốc một trận nói, “. . . . . . Không biết.”

Nguyễn Chính Đông lúc này đã lột sạch trơn đồ của hắn, nằm dưới thân hắn, cười một tiếng nói, “Không nên hỏi anh.”

Tay Mạnh Hòa Bình vò rối mái tóc hơi dài của y, vội vàng

hôn lên bờ môi y, hạ thân cách qυầи ɭóŧ ma sát hạ bộ của Nguyễn Chính Đông, tính khí của hai người cùng lúc ngẩng đầu.

Nguyễn Chính Đông thở gấp nhẹ giọng cười cười, nói, “Hòa Bình, hôm nay chúng ta đánh cuộc chứ.” Vừa nói một bên vừa phối hợp Mạnh Hòa Bình cởi bỏ cái quần vướng bận tại hạ thân.

“Đánh cuộc cái gì.”

Nguyễn Chính Đông bắt được tay phải của Mạnh Hòa Bình, tính cả tay của mình cùng nhau nắm lấy hai cái tính khí, “Đánh cuộc xem ai lâu hơn.”

Hai cái tính khí nóng hổi thô cứng kề sát cùng một chỗ, bị ngón tay linh hoạt ở chỗ mẫn cảm nhất yêu thương qua lại, kɧoáı ©ảʍ trực tiếp mà mãnh liệt, Mạnh Hòa Bình thở dốc nhất thời càng thêm to, ngay cả tiếng nói đều có chút khàn khàn, “Tiền đặt cược đâu?”

“Lúc này trong đầu còn nghĩ tới tiền đặt cược, nói xem anh có cái gì tốt.” Nguyễn Chính Đông cúi đầu, môi khẽ dán lên lỗ tai Mạnh Hòa Bình nói nhỏ. Như là trách cứ rất nhẹ nhàng, càng giống như. . . . . Làm nũng.

Lúc này toàn thân Nguyễn Chính Đông chỉ còn lại một kiện áo sơ mi màu trắng, hơn nữa chỉ có hai ba nút còn cài,

trước ngực

lộ ra tảng lớn da thịt màu lúa mạch, thậm chí hai đầu v* đỏ thắm cũng như ẩn như hiện. Xuân sắc như vậy

đâu chỉ là một loại mê hoặc, quả thực là đang khıêυ khí©h định lực đối phương.

Kinh nghiệm tình sự của Mạnh Hòa Bình rất ít ỏi dưới sự khıêυ khí©h trắng trợn trước mặt hoàn toàn bại trận , hắn đưa tay vói vào áo sơmi vuốt ve cái lưng bóng loáng của Nguyễn Chính Đông , ôm y đè ở dưới thân, cúi đầu đặt một nụ hôn nóng ướt lên trước ngực lõα ɭồ của y, hai tay cách quần áo yêu thương hai nhũ tiêm cứng rắn , hắn biết đây là vùng mẫn cảm của Nguyễn Chính Đông.

Quả nhiên tiếng rêи ɾỉ của Nguyễn Chính Đông càng lúc càng lớn, y từ từ nhắm hai mắt bản năng ôm cổ Mạnh Hòa Bình, hai chân thon dài không hề cố kỵ bò lên eo đối phương, bên đùi nhẹ nhàng ma sát qua lại .”Hòa Bình, sờ em.”

Mạnh Hòa Bình hôn gò má cùng khóe mắt của y, tay phải cầm phân thân của y cao thấp khuấy động, ngón cái khẽ vuốt đỉnh, càng nhiều bạch dịch từ linh khẩu tràn ra, dính đầy tay hắn.

“Lại, lại dùng lực. . . . . .” Nguyễn Chính Đông thở hổn hển thúc giục.

Mạnh Hòa Bình gia tăng lực độ cùng tốc độ trên tay, “Như vậy?”

“Ừm,” Nguyễn Chính Đông gật gật đầu, đôi môi hé mở, “Hôn em.”

Mạnh Hòa Bình theo lời cúi đầu ngậm bờ môi của y, trao đổi độ ấm cho nhau, mãi tới khi Nguyễn Chính Đông dưới sự ‘yêu thương’ của hắn bắn ra. Người dưới thân trong cao triều nhất thời thỏa thích, cắn nát bờ môi của hắn.

Môi dưới của Nguyễn Chính Đông hơi rướm máu,

“Có đau không.”

Mạnh Hòa Bình cũng đưa tay sờ sờ, lắc đầu nói, “Không đau.”

Nguyễn Chính Đông lười biếng nằm ở dưới thân hắn, cong lên đầu gối cọ cọ phân thân Mạnh Hòa Bình vẫn tinh thần mười phần.

“Hòa Bình, anh có biết thế nào mới tính là cao triều cực hạn không ?” Không đợi Mạnh Hòa Bình trả lời, y liền ôm lấy cổ của đối phương, môi cọ sát môi, dùng thanh âm thấp đến mơ hồ không rõ nói, “Chính là anh không chạm vào phía trước của em, chỉ chơi phía sau em, cắm vào rồi bắn ra.”

Thêm Bình Luận