Chương 18.1

Hoàng thượng không nghe y nói, hình như không nghe thấy bất kỳ điều gì.

Trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn ánh lên nước mắt, mặc gió cát đập vào mặt, lại không nỡ chớp mắt lần nữa.

Tay hắn chạm vào gương mặt kia.

Mềm mại, ấm áp, giống như một khuôn mặt người sống, nhưng cũng không giống hoàn toàn.

Hoàng thượng hoảng hốt nhớ tới ngày ấy lăn xuống từ núi Trường Dạ, dường như hắn túm được vật gì đó.

Sau đó… Sau đó hắn đã trông thấy gương mặt của Hạo Trần.

Hắn cho rằng đó là giả, hắn cho rằng… Đó là ma cọp vồ mê hoặc tâm trí hắn.

Hắn đã khổ sở tìm kiếm quá lâu, trên trời dưới đất, đạo pháp yêu thuật, không ai có thể nói cho hắn biết hồn phách Hạo Trần đã đi đâu.

Trong hai năm, hắn như một người điên, nắm lấy một hy vọng không tồn tại, buộc mọi người phải điên cuồng theo hắn.

Đã không tìm được hồn phách, sao hắn dám… Sao hắn dám vọng tưởng, Hạo Trần của hắn còn có thể sống động xuất hiện trước mặt hắn.

Người trong cuộc, trực giác tầm mắt bị sương mù che lấp, đi sang trái một bước bị va đến ngực phổi đau nhức, đi một bước sang phải ngã vỡ đầu chảy máu.

Hắn không dám… Hắn thật sự, không dám để mình vọng tưởng điều gì.

Tay hắn dừng lại trên gương mặt trẻ trung kia, không dám dùng sức, chỉ sợ rằng vọng tưởng tích tụ chồng chất bao lâu nay lại vỡ tan tành trước mặt mình.

Trong bão cát, ba nghìn tinh binh từ quân doanh Nam Đình bí mật mai phục.

Ba nghìn binh lính đương nhiên không thể chống lại đại quân Sùng Ngô của Thích Vô Hành, nhưng đã thừa sức cướp gϊếŧ nhóm quân mã hộ tống Hoàng thượng tới Núi Trường Dạ.

Phó tướng nói: “Tướng quân, thám tử đã đến gần nhìn kỹ, người cưỡi con ngựa đỏ kia chính là Hoàng thượng, bên tay phải hắn chính là tướng quân quận Sùng Ngô hộ tống hắn tới Núi Trường Dạ lần này, là một gương mặt mới, hẳn là thần tử tâm phúc được hôn quân đề bạt.”

Vệ Ký Phong chậm rãi giương cung, xuyên qua bão cát mênh mông nhắm thẳng vào người cưỡi ngựa đỏ.

Chỉ cần mũi tên này bắn ra, Hạo Trần… Sẽ có thể yên nghỉ.

Họ thấy đội nhân mã kia sắp lọt vào ổ phục kích của mình, rồi bất chợt dừng lại.

Hoàng thượng cưỡi ngựa đỏ và tướng quân trẻ tuổi đột nhiên dựa sát nhau hơn không ít, bóng dáng họ dần chồng lên nhau.

Hoàng thượng hít sâu một hơi, đột nhiên dùng sức xé bỏ chiếc mặt nạ mềm mại.

Một gương mặt như ở trong mơ đột nhiên va vào tầm mắt, Hoàng thượng cắn răng, có nước mắt rơi xuống cát vàng, cổ họng khản đặc đến nỗi gần như không phát ra được thanh âm nào: “Hạo Trần… Ngươi là… Hạo Trần… Ngươi ở bên cạnh trẫm… Trẫm… Trẫm rất vui mừng…”

Hoàng hậu bất ngờ bị người lột mặt nạ, không đành lòng nhìn ánh mắt đau đớn không muốn sống của Hoàng thượng, Y quay đầu nhìn xa xăm, thấp giọng nói: “Bệ hạ, duyên phận giữa ngươi ta đã kết thúc từ lâu…”

Hoàng thượng run rẩy không dám thở mạnh, cẩn thận dùng lòng bàn tay che chắn gió cát rít gào, giống như bảo vệ giấc mộng đẹp sẽ vỡ tan khi mở mắt ra. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt kia không chớp mắt, nước mắt tuyệt vọng chảy dài trên mặt: “Hạo Trần, trẫm… Trẫm… Trẫm nhớ ngươi… Trẫm… Nhớ ngươi… Ngươi để trẫm nhìn một chốc lát… Chỉ chốc lát thôi… Được không…”