Chương 2.3

Vì vậy Hoàng thượng nói với giọng điệu âm lãnh, bảo cung nhân sắp xếp tấu chương trên án thư một lần nữa, phái cung nhân thân cận tới Đoàn gia đưa thuốc trị thương, mời đại phu qua chẩn trị.

Hắn còn phải ở lại Bàn Long điện tiếp tục xem đống tấu chương vô cùng vô tận.

Gần đây sức khỏe của Hoàng hậu không tốt lắm, luôn nói mình không đủ tinh lực, gửi hết tất cả sổ con đáng ra do Hoàng hậu tɧẩʍ ɖυyệt đến Bàn Long điện.

Hoàng thượng một mình phê sổ con, càng phê càng tức, càng xem càng giận.

Vào năm đó, mặc dù triều chính bận rộn nhưng Hoàng hậu vẫn có thể hầu ở Bàn Long điện, cùng hắn cắt hoa nến(1) hàng đêm.

(1) Cắt hoa nến là cắt tim nến. Điểm bắt lửa của ngọn nến thấp dần trong quá trình cháy, nếu cháy chậm thì bấc nến sẽ dài ra và bị chẻ ngọn, việc cắt bỏ phần bấc nến thừa có thể phục hồi ánh sáng của ngọn nến, đồng thời cũng có thể tránh ngọn nến cháy quá nhanh vì bấc quá dài. Vào thời cổ đại, ánh sáng chủ yếu là nến, vì vậy “cắt nến” đã trở thành công việc phải làm hàng ngày.

Hiện nay thiên hạ thái bình hơn rất nhiều, song mười ngày nửa tháng Hoàng hậu cũng không lại đến Bàn Long điện gặp hắn nữa.

Hoàng thượng tự chọc tức mình không nhẹ, phất ống tay áo một cái, tức giận nói: “Đêm nay trẫm muốn tới Phượng Nghi cung, truyền chỉ để Hoàng hậu chuẩn bị tiếp giá!”

Phượng Nghi cung đã tắt nến đi nghỉ ngơi từ lâu.

Nhưng Hoàng hậu chưa ngủ.

Y ngồi trên chiếc tràng kỷ mềm bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn vào khoảng không xa xăm.

Hoàng thành rộng lớn, có vô số đình viện, cái thì hàng đêm sênh ca, cũng có cái chỉ thắp một ngọn đèn.

Y là Hoàng hậu của một nước, là chính thê của quân vương, là người cao cao tại thượng, vạn chúng ngưỡng mộ.

Nhưng lúc đêm khuya thanh vắng, y nhìn tòa cung điện này lại chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến nỗi rét cóng thấu xương, khoác lên nhiều lông cáo lông chồn hơn nữa, đốt nhiều chậu than địa long hơn nữa, y vẫn sẽ cảm thấy lạnh.

Trên vạn người thì có ích lợi gì chứ, khó sum họp với người thân, phu thê chán ghét nhau, bao nhiêu lời nghẹn đắng nơi cổ họng, muốn nói, nhưng nói ra chính là tai họa.

Vì thế y dần trở nên trầm mặc, nói những chuyện cười không nhẹ không nặng, ngừng những trò đùa trêu chọc quân vương.

Người khác đều nói Hoàng hậu khoan dung độ lượng, chưa bao giờ tranh sủng với phi tần.

Tuy nhiên, không phải là y khoan dung mà rõ ràng là cực kỳ cao ngạo, khinh thường loại sủng ái phải đi tranh giành mới có được.