Chương 11.2

Một bóng người nhẹ nhàng như quỷ mị nhảy qua tường cung cao cao, lẳng lặng lẻn vào Phượng Nghi cung.

Người đến đeo một chiếc mặt nạ trắng bệch khủng bố, nhìn thấy thi thể của Hoàng hậu thì cười nhạo một tiếng, đổ một cỗ thi thể thối rữa ra từ trong bao tải trên tay, thay thế Hoàng hậu nằm trong quan tài băng.

Ngay sau đó, người nọ mang Hoàng hậu lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, ngồi lên xe ngựa, nhẹ giọng nói với nam tử cao lớn cường tráng đang điều khiển xe ngựa: “Về Tiêu Dao cốc.”

Trong Tiêu Dao cốc có hai lão bất tử.

Một là Cốc chủ có thân phận quỷ bí, một là Quỷ y từng đi qua Diêm La điện một lần.

Ba tháng trước, Cốc chủ tinh luyện một bình hoa lộ từ hoa Cách Thế trăm năm mới nở một lần, đánh cược với Quỷ y xem người trúng độc hoa Cách Thế có chắc chắn sẽ chết hay không.

Cốc chủ rất tin tưởng vào độc dược của mình, nhưng Quỷ y lại cười nhạo một tiếng, thong thả nói ngay cả khi đó là bộ thi thể, lão phu cũng có thể làm người đó sống lại.

Vì vậy Cốc chủ vô cùng hào hứng mang thi thể trong hoàng cung ném tới trước mặt Quỷ y, cười híp mắt nói: “Lão bất tử, cứu đi.”

Tim phổi Hoàng thượng bị một kiếm đâm thủng, suýt mất mạng.

Các thái y trong cung liều sống liều chết giằng co bảy ngày bảy đêm, Hoàng thượng mới qua khỏi cơn nguy hiểm, có một chút ý thức.

Hắn vừa mở mắt ra, trong mắt tràn ra nước mắt sợ hãi, như gặp một cơn ác mộng tuyệt vọng tột cùng, thanh âm khàn khàn gầm nhẹ: “Hoàng hậu đâu! Hoàng hậu đâu!”

Các thái y lần lượt quỳ xuống đất: “Bệ hạ, khi thị vệ đưa ngài và Hoàng hậu đến, Hoàng hậu… Hoàng hậu đã tắt thở…”

Hoàng thượng run rẩy muốn xuống giường: “Thi thể đâu? Thi thể của Hạo Trần đâu! Trẫm không tin, trẫm không tin! Thi thể của Hạo Trần đâu!!!”

Nhóm cung nhân vội vã tiến lên ngăn cản, ai nấy đều khóc lóc vô cùng đau xót: “Bệ hạ nén bi thương… Hoàng hậu… Hoàng hậu trúng kịch độc, thi thể đã thối rữa từ lâu… Bệ hạ… Hoàng hậu qua đời… Ngài phải giữ gìn sức khỏe…”

Hoàng thượng phun ra một ngụm máu tươi, nội thương lần nữa vỡ ra, lại hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Dao cốc nằm ở rìa Bắc Hải, bên cạnh rạn san hô Trữ La, xây trên phế tích phủ Mạc Bắc hầu năm xưa.

Khí hậu nơi đây cực kỳ lạnh giá, gió thấu xương, người sống ở đây đều là những người chạy trốn từ Trung Nguyên, không còn nơi nào để đi.

Khi mở mắt ra, Hoàng hậu còn tưởng rằng mình đã vào âm tào địa phủ.

Y hoảng hốt từ từ ngồi dậy rồi lảo đảo đi ra ngoài, lại nhìn thấy một biển hoa màu lam sáng ngoài cửa, trong biển hoa có một ông lão đang khom người nhặt nhành hoa.