Chương 11.1

Tầm mắt Hoàng thượng thoáng mơ hồ, hắn chậm rãi lau nước mắt trên mặt Hoàng hậu, trong lòng đau đớn trống rỗng.

Lau một chốc, hắn phát hiện đầu ngón tay của mình dính toàn vết máu, nhìn kỹ lại thì thấy thất khiếu của Hoàng hậu dần chảy ra máu tươi, hòa lẫn với nước mắt.

Hoàng thượng hoảng sợ tiến lên ôm lấy Hoàng hậu ngã xuống: “Hạo Trần… Hạo Trần ngươi đã làm gì… Ngươi đã làm cái gì!!!”

Hoàng hậu khẽ cười, khuôn mặt đầy máu tươi và nước mắt, nói: “Hoa Cách Thế… Kịch độc… Lúc ở quận Sùng Ngô, ta vốn nên đổ vào trong chén rượu của ngươi… Nhưng ta không nỡ… Bệ hạ… Ta không nỡ…”

Vết máu trước ngực Hoàng thượng ngày càng nhiều, máu giữa hai người lẫn vào nhau, không phân biệt được là của ai.

Khi còn sống, bọn họ tính kế lẫn nhau, cân bằng lẫn nhau.

Nhưng khi sắp chết lại thân mật quyến luyến bên nhau.

Hoàng thượng run lên, khàn giọng nói: “Là bình hoa lộ kia… Ngươi không chịu để trẫm chạm vào… Là bình hoa lộ kia…”

Ánh mắt Hoàng hậu tan rã hướng lên bầu trời, y nói: “Bệ hạ, ta yêu ngươi, thật sự… Cái giá phải trả để yêu ngươi… Đau quá…”

Hoàng thượng nâng mặt Hoàng hậu, điên cuồng muốn lau đi vết máu trên gương mặt đó, run rẩy lẩm bẩm: “Không… Không nên là thế này… Hạo Trần… Chúng ta không nên là như vậy… Chúng ta không nên như vậy…”

Trúng độc hoa Cách Thế, khó giải.

Hoàng hậu nhìn một vùng bầu trời xanh lam.

Lúc này sắc xuân đang độ nồng nàn nhất, vạn vật sinh sôi, các thiếu niên đi đạp thanh ngắm hoa, dùng kiếm dùng sách, mang theo bảy phần ngượng ngùng ba phần mong đợi, dè dặt tiến đến gần người trong lòng mình.

Y nhớ tới tường sân Quốc Tử Giám, từng khóm hoa tường vi, rực rỡ tùy ý, thơm ngát dịu dàng.

Hoàng hậu từ từ nhắm mắt lại, trong thoáng chốc mười năm xuân thu như một giấc mộng dài, y vẫn là thiếu gia phủ Tướng quốc, ngồi trong học đường được bao phủ bởi ánh nắng tươi sáng của Quốc Tử Giám, thấp giọng: “Tiểu Thất… Hoa tường vi Quốc Tử Giám nở đẹp thật… Ngươi đi hái cho ta một đóa đi… Được không…”

Hoàng hậu trúng độc qua đời, Hoàng thượng bị đâm trọng thương.

Trong cung loạn hết cả lên.

An Minh Thận ngày thường hung ác bá đạo, lúc này lại không bày ra cái dáng vẻ đó.

Trái ngược, Tần Trạm Văn ôn hòa tọa trấn hậu cung, điều động quân mã Tần gia từ núi Thiên Tiệm hồi kinh ổn định tình hình.

Hoàng thượng bị thương nặng chưa tỉnh, không người dám xử trí thi thể của Hoàng hậu, đành phải dùng khối băng bọc lại bảo tồn trong Phượng Nghi cung.

Đêm đó, trong cung vẫn hỗn loạn.