Bầu không khí cứng đờ trầm mặc chốc lát, Hoàng hậu từ từ nắm chặt tay Hoàng thượng, chậm rãi cúi người, thấp giọng nói: “Bệ hạ, thả Cảnh Lan đi. Từ đây, hậu cung triều đình, ta vĩnh viễn không bao giờ xen vào nữa. Bệ hạ có thể để An Minh Thận thống lĩnh hậu cung, thăng Đoạn Thanh Hàm lên quyền khuynh triều chính, ta đều không quản, bệ hạ, xem như ta cầu ngài… Thả Cảnh Lan đi thôi…”
Hoàng thượng lại càng nổi giận hơn, hắn tức giận gạt tay Hoàng hậu ra: “Tiêu Cảnh Lan trong quân doanh rất yên ổn, không cần ngươi nhẫn nhịn chịu đựng xin tha cho cậu ta như thế!”
Hắn tức giận đến độ sắp hộc máu.
Hoàng hậu… Hoàng hậu còn cầm chuyện tự thỉnh thoái vị đến uy hϊếp hắn.
An Minh Thận… Đoạn Thanh Hàm…
Hoàng thượng tức giận vung tay áo rời đi.
Đã đến nước này, Tiêu Hạo Trần vẫn đang giễu cợt hắn trăng hoa đa tình?
Hoàng thượng không cảm thấy để Tiêu Cảnh Lan theo Thích Vô Hành đi về hướng Tây có gì không tốt.
Thích Vô Hành bản tính ngay thẳng, hoàn toàn không có du͙© vọиɠ đối với quyền thế địa vị, là tướng lĩnh duy nhất trong nhóm võ quan cả triều sẽ không cấu kết với bộ hạ cũ của Tiêu gia.
Huống hồ, hắn cũng đã cử người theo sát Thích Vô Hành, tuyệt đối sẽ không cho phép Thích Vô Hành làm ra hành vi trút giận gì lên Tiêu Cảnh Lan.
Hơn nữa, chẳng phải Chử Anh Duệ là tai mắt của Tiêu gia à?
Nếu Thích Vô Hành thật sự ra tay ngoan độc, Tiêu Cảnh Lan tự nhiên sẽ tìm Chử Anh Duệ cầu viện.
Nhiều phương kiềm chế như vậy, Tiêu Cảnh Lan cùng lắm là ăn cát nếm khổ nơi biên quan, nhưng Hoàng hậu lại một mực nghi kỵ hắn, lén lút động binh muốn cướp khâm phạm triều đình, sao hắn có thể không giận dữ không phiền muộn chứ.
Hoàng đế về Bàn Long điện, nổi nóng đến buồn bực trong lòng, đá một cước đổ bàn.
Thái giám vội vàng tới khuyên: “Bệ hạ, bệ hạ, Hoàng hậu và bào đệ này từ nhỏ đã có tình cảm thân thiết, lúc này tất nhiên là sẽ quan tâm quá bị loạn. Hơn nữa, Hoàng hậu mang thai, lúc mang thai tâm trạng không ổn định, nếu có vài hành động quá khích thì bệ hạ dỗ dành là được.”
Hoàng thượng im lặng hồi lâu, nói: “Phái người đi quận Sùng Ngô một chuyến, truyền ý chỉ của trẫm, điều Tiêu Cảnh Lan đi quân doanh Nam Đình. Lần này nếu y vẫn cáu kỉnh với trẫm, trẫm cũng sẽ náo loạn đấy!”
Thái giám nhịn cười, đáp: “Dạ, lão nô đi làm ngay.”
Hoàng thượng ngồi trên đống tấu chương lộn xộn, lặng lẽ hờn dỗi.
Quân doanh Nam Đình là bộ hạ cũ của Tiêu gia, đưa Tiêu Cảnh Lan tới đó, tướng lĩnh binh lính tất nhiên đều sẽ cung phụng Tiêu Cảnh Lan như tiểu thiếu gia.
Lần này, Hoàng hậu của hắn có thể yên tâm rồi chăng?
Có thể cho hắn sắc mặt tốt không?