Hoàng hậu không ngẩng đầu lên, nói đùa: “Nếu năm đó Đoàn đại nhân thuận theo ý bệ hạ, bây giờ địa vị ở trong cung cũng chưa chắc đã thấp hơn ta bao nhiêu, hà tất phải uất ức như vậy.”
Đoạn Thanh Hàm cười lạnh ăn miếng trả miếng: “Nếu năm đó Hoàng hậu không vào cung, cần gì phải lo lắng cho Tướng quốc đại nhân tuổi già thế yếu, lo lắng Tiêu gia khó giữ được vinh hoa phú quý?”
Hoàng hậu thoáng ngừng tay lật xem hồ sơ, nhẹ giọng nói: “Đoạn Thanh Hàm, ngươi đi quá giới hạn rồi.”
Đoạn Thanh Hàm nghênh ngang khom mình hành lễ: “Vi thần xin cáo lui.”
Hoàng hậu nhìn hồ sơ trong tay, im lặng, cũng hoảng hốt.
Đoạn Thanh Hàm có ngôn từ sắc bén thái độ ngạo mạn, nhưng hắn ta nói đúng.
Năm đó… Năm đó nếu y không vào cung, không kết làm phu thê với Hoàng thượng.
Nếu bọn họ chỉ là quân thần, có lẽ còn có thể giữ lại một chút tình nghĩa niên thiếu trong lòng.
Nhưng suốt những năm này, y từng giận dữ, từng nháo loạn, từng chiến tranh lạnh, Hoàng thượng nhìn dáng vẻ của y, ngoài chán ghét và không kiên nhẫn thì còn để lại thứ gì?
Hoàng hậu nhắm mắt khe khẽ thở dài một tiếng, vô thức mơn trớn bụng của mình.
Thị nữ nhẹ giọng hỏi: “Hoàng hậu, chúng ta về cung sao?”
Hoàng hậu nói: “Cho xe ngựa dừng lại, ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Hoàng hậu mệt mỏi bước chậm trên đường phố kinh thành.
Thuở thiếu thời, y chưa bao giờ nghĩ về ý nghĩa của việc vào hậu cung của đế vương.
Năm làm Hoàng hậu, y mới mười lăm tuổi, còn phu quân của y cũng mới chỉ mười sáu.
Hai người thiếu niên đều không thích sự yên tĩnh buồn tẻ trong hoàng cung nên thường cùng nhau lẻn ra khỏi cung, mua một ít đồ chơi ở chợ sầm uất, ngồi xổm trước một quán ven đường húp một bát hoành thánh canh thịt dê.
Những năm tháng ấy bắt đầu kết thúc từ khi nào?
Có lẽ là Hoàng đế quá bận, bận rộn không rảnh bận tâm đến thê tử của mình.
Có lẽ là Hoàng hậu quật cường, chậm rãi tạo ra khoảng cách với Hoàng đế.
Năm thứ ba sau đại hôn, Hoàng thượng phong con trai Tần An làm phi, cũng vào thi Hương năm ấy, Hoàng thượng nhìn trúng Đoạn Thanh Hàm.