Chương 4.2

Vẫn là năm đó, Hoàng hậu nhìn thấy toa thuốc kia trong Thái Y Viện.

Hóa ra năm ngoái y bệnh nặng một hồi cũng không phải là thật sự mắc bệnh nặng, mà là Hoàng đế đích thân hạ lệnh gϊếŧ chết đứa trẻ trong bụng y.

Y hiểu, y hiểu tất cả.

Cái người mà y yêu tha thiết, có gì không thể lý giải, không thể thông cảm chứ.

Tướng quốc thế lớn, nếu y lại sinh hạ trưởng tử, vậy cả đời này Hoàng thượng sẽ phải sống trong bóng tối của ngoại thích.

Vì thế, không thể có đứa bé này, bao gồm các phi tử được sủng ái, bao gồm An Minh Thận, bao gồm Tần Trạm Văn, những đứa con của các quyền thần đều không thể sinh hoàng tử.

Hoàng thượng sẽ không để dòng dõi của mình trở thành công cụ giúp ngoại thích tham gia vào chính sự, cho nên, tự tay gϊếŧ con của họ.

Hoàng hậu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu mùi hương phố phường không ngửi được trong hoàng cung.

Y biết, y hiểu, y thông cảm.

Nhưng năm này qua năm khác, y dần phát hiện sự thoái nhượng của y thực ra chẳng có chút ý nghĩa nào.

Vua của một nước trịch thượng quen rồi, thỉnh thoảng chịu nhìn thẳng y một lần là đã cảm thấy bản thân tự hạ thấp địa vị, bắt buộc phải dùng đủ loại phương thức làm người ta nhượng bộ để bù đắp lại.

Y sai rồi, y ngỡ rằng làm Hoàng hậu là có thể cùng người yêu đứng ngang hàng, tương kính tương ái, nắm tay suốt đời.

Song y đã quên mất, người y yêu là Hoàng đế.

Thị nữ nói: “Hoàng hậu, cả ngày nay ngài chưa ăn gì, chúng ta vẫn nên mau mau về cung thôi.”

Hoàng hậu chỉ vào phố xá náo nhiệt: “Nửa con phố đều là tiệm cơm trà lâu, ta còn có thể chết đói hay sao? Lại đây, hôm nay không ở trong cung thì không cần câu nệ, ta mời ngươi nếm thử món bánh nướng mặn ngon nhất kinh thành.”

Hoàng hậu thuở thiếu thời là tiểu công tử ngây thơ hồn nhiên của phủ Tướng quốc.

Tướng quốc không thích gò bó con cái nên mặc Hoàng hậu đi dạo khắp đường phố mỗi ngày.

Có một quán bánh nướng là Hoàng hậu thích ăn nhất.

Bột mì trắng được trộn với một ít bột đậu nành và sử dụng men tự làm.

Bánh mềm mại thơm ngọt, xứng ăn kèm với bát nước dùng hoặc đĩa rau xào, là món ăn đường phố yêu thích của công tử Tướng quốc năm ấy.

Thị nữ lớn lên trong cung, chưa từng nhìn thấy món ăn dân gian thô lỗ như thế, luống cuống Hoàng hậu ăn như gió cuốn, bưng một chén trà lớn chỉ sợ Hoàng hậu bị nghẹn.