Hoàng thượng hơi dừng bút, nhìn bên ngoài cửa sổ, không nói ra được nỗi lòng như thế nào.
Thái giám hơi lo lắng: “Bệ hạ, trước nay Hoàng hậu có chút thủ đoạn, e rằng Đoạn Thanh Hàm không phải đối thủ.”
Hoàng thượng im lặng rất lâu, sau đó thản nhiên hỏi: “Đã sắp xếp xong xuôi ngư dân vào kinh về chuyện cá ngân tương chưa?”
Thái giám nhẹ giọng đáp: “Đều đã đưa trở về ạ.”
Hoàng thượng nói: “Phái người thu xếp tốt tên tiểu quan bộ Lễ kia, nói cho gã biết, làm việc không tệ, bảo gã trồng trọt cày cấy chăm chỉ ở Lang Châu, tháng Sáu sang năm chuyển tới phủ Hưng Yên, thăng lên tòng tam phẩm.”
Thái giám lên tiếng: “Dạ.”
Hoàng thượng nói: “Thay y phục cho trẫm, trẫm muốn cải trang xuất cung.”
Đoạn Thanh Hàm đã trúng hai mươi trượng, trong mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà cũng đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.
Hắn ta làm quan đã bảy năm nay, tuy ngay thẳng thanh liêm nhưng không phải kẻ ngu.
Có người muốn mượn chuyện cá ngân tương tổn hại thanh danh Hoàng hậu, mà hắn ta lại lao đến gần làm cây đao ấy.
Hoàng hậu tức giận, song cũng không dám phát giận với người giật dây, bèn lấy hắn ta gϊếŧ gà dọa khỉ, khiến chúng thần trong triều đình thấy rõ thế cuộc, đừng xúc phạm đến uy nghi của Hoàng hậu.
Sau khi hiểu ra, trong lòng hắn ta càng tức giận hơn.
Đám người cao cao tại thượng đấu đá lẫn nhau, lại coi tính mạng bách tính mệnh như quân cờ, một người hai người nói gϊếŧ liền gϊếŧ nói phạt liền phạt, mạng người trong lòng bàn tay chẳng nặng bằng giun dế.
Đoạn Thanh Hàm đang một mình hờn dỗi ở nhà, chợt có người đến truyền triệu, Hoàng hậu đến bộ Hình tɧẩʍ ɖυyệt hồ sơ vụ án tháng này, tra ra điểm sơ suất, muốn Cấp Sự Trung Hình khoa đến bộ Hình để xét hỏi.
Hoàng hậu chưởng quản hai bộ Hình, Lại, y muốn hỏi thì Đoạn Thanh Hàm tuyệt đối không có lý do gì không đi.
Vì thế hắn ta ngậm lấy tức giận, mang theo vết thương cũ, khấp khễnh được người hầu dìu lên xe ngựa, đưa đến nha môn bộ Hình.
Trên quán trà đối diện bộ Hình, Hoàng đế cải trang đang đứng từ xa quan sát cảnh tượng này.
Thái giám dè dặt thưa: “Bệ hạ…”
Hoàng thượng nói: “Hoảng loạn cái gì? Nếu Hoàng hậu lại phạt Đoạn Thanh Hàm trước mặt chúng nhân bộ Hình, y thật sự không muốn ngồi trên Hậu vị nữa.”
Thái giám cười khổ: “Bệ hạ, lão nô cũng không phải là lo lắng Hoàng hậu lại phạt Đoàn đại nhân, chẳng qua… Nhân Sự Phòng vừa phái người tới hỏi, một tháng trước ở Phượng Nghi cung rốt cuộc bệ hạ đã sủng hạnh vị cung nhân nào, Nhân Sự Phòng ghi xuống, sợ ngày sau long chủng hỗn loạn.”
Hoàng thượng làm bộ muốn đánh: “Nhân Sự Phòng hồ đồ, chẳng lẽ ngươi cũng hồ đồ theo rồi? Trẫm chỉ uống hai lượng rượu hoa mai là sẽ thật sự say đến nỗi bất tỉnh nhân sự à?”
Thái giám nói: “Nói là nói thế, nhưng Hoàng hậu lại cho người tới Nhân Sự Phòng, bảo đêm đó Hoàng thượng sủng hạnh cung nhân ở Phượng Nghi cung, nhất định muốn Nhân Sự Phòng tìm thấy người để bệ hạ phong hào thưởng cung, đừng lưu lại nơi ấy chịu uất ức.”
Khóe miệng Hoàng thượng hơi giật giật, bỗng nhiên không kìm được mà phá ra cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Tiêu Hạo Trần… Ha ha ha ha ha… Tiêu Hạo Trần ngươi còn giả vờ với trẫm… Ha ha ha ha ha…”
Thái giám hoảng sợ: “Bệ hạ, ngài… Ngài cẩn thận chút, đừng tổn thương cổ họng…”