Chương 12: Bạn trai cũ

Tiệc mừng thọ của ba sắp tới, Dư Tích vui vẻ chọn quà, giống tất cả phụ nữ, khó khăn nhất là chọn màu giữa hai chiếc cà vạt.

Cơ thể không khoẻ trải qua mấy ngày hắn dạy dỗ đã dần thành thói quen, mà hắn dường như cũng phát triển theo hướng bình thường.

Trước khi ra cửa sẽ hôn cô một cái, cho dù rất nhiều thời điểm không khống chế được du͙© vọиɠ, khi hắn ra ngoài bàn chuyện làm ăn với đối tác sẽ mang ít quà về cho cô, mặc dù đa số là nội y tình thú, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những món đồ nhỏ các cô gái rất thích. Mà cô cũng dần chấp nhận hắn, học cách hưởng thụ, học cách hưởng thụ, học cách phối hợp.

Lần này cũng là hắn đưa cô đi lựa quà cho ba, nói sẽ cùng cô tham gia tiệc mừng thọ.

"Tiểu Tích?" Nghe tiếng kêu kinh ngạc, cô không khỏi kinh ngạc, vòng xã giao của cô vô cùng đơn điệu, thật không ngờ vừa ra ngoài liền gặp được người quen.

Quay đầu, bầu không khí liền trở nên xấu hổ, thế mà là bạn trai cũ cô đã chia tay hơn bốn tháng.

Cuộc sống tràn ngập tình tiết cẩu huyết.

Dư Tích cùng bạn trai cũ như bao đôi tình nhân thời đại học, năm một quen biết, năm hai xác định quan hệ, lên năm tư thời điểm gần tốt nghiệp lại chia tay.

Giữa họ không có những trận cải vã oanh oanh liệt liệt, có khi sẽ có ý kiến đối lập, nhưng cô và bạn trai môn đăng hộ đối, rất nhanh đã giải quyết xong vấn đề.

Cô vẫn luôn nghĩ bọn họ sẽ kết hôn, mà cô cũng đối xử với anh như chồng tương lai. Nhưng rốt cuộc vẫn không như ý định.

Hôm đó, bọn họ chỉ thông qua một cú điện thoại, không hỏi anh phải làm sao, không khóc lóc đòi bỏ nhà ra đi, cô và anh đều rõ bọn họ đều có trách nhiệm và nghĩa vụ, không thể tùy hứng.

Cô chỉ nói một câu "Em phải kết hôn", anh cũng chỉ hỏi "Ai?".

Cô không trả lời, anh liền dập máy.

Sau đó không còn liên lạc.

Quãng thời gian đó chung quy là một đoạn nuối tiếc thời thanh xuân.

Hai người ngồi đối diện ở một góc quán cà phê dựa vào cửa sổ, không nói gì.

"Cà phê của anh chị tới rồi." Tiếng người phục vụ phá vỡ bầu không khí yên lặng.

"Được rồi, để đó đi." Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng, đẩy ly cà phê tới trước mặt Dư Tích, "Nhìn em kìa, tuy không còn danh phận, nhưng tình cảm vẫn còn, chúng ta vẫn có thể là bạn đúng không?"

"Vâng..." Dư Tích không biết nên trả lời thế nào, dù sao cô cũng là người có lỗi.

"Mấy tháng không gặp, em đã trưởng thành lên không ít."

"Anh cũng vậy..."

Bầu không khí lại lần nữa rơi vào xấu hổ.

"Hiện tại em đang làm gì?"

"Em... Ở nhà... Khi ấy... Xin lỗi."

"Hết cách, là anh không có bản lĩnh, không thể ôm mỹ nhân về." Người đàn ông lắc đầu, "Em khoẻ không?"

"Vẫn ổn." Dư Tích mỉm cười.

Người đàn ông đương nhiên nhìn ra cô đang nói thật hay giả, anh lắc đầu. Anh đã không còn tư cách quản, không phải sao?

Có mấy câu mở đầu, tiếp theo bọn họ lúng túng trò chuyện.

Dù sao lúc chia tay cũng chưa nói rõ ràng, tuy thời gian đã qua, nhưng vẫn coi như bổ sung vào.

Anh có cuộc sống của anh, cô cũng có cuộc sống của cô, tiếc nuối là tiếc nuối, trong cuộc đời rốt cuộc cũng có chút tiếc nuối, nhưng rồi sẽ từ từ phai đi.

Lúc ra ngoài, bọn họ sóng vai rời khỏi quán cà phê.

Anh giang tay: "Ôm một cái."

Cô hơi do dự, nhưng không chờ cô từ chối anh đã tiến lên ôm chầm lấy cô: "Năm tháng đại học ở bên em đã cho anh rất nhiều ký ức tươi đẹp, tuy rằng đã qua, nhưng hi vọng em sẽ sống tốt."

"Anh cũng vậy." Cô duỗi tay vỗ vỗ lưng anh.

Cây gậy trong cơ thể bỗng dưng rung với tốc độ nhanh nhất, mặt cô trắng bệch, hoảng loạn đẩy anh ra.

Tiếng kêu trong cơ thể cô, tiểu huyệt đột nhiên run rẩy, còn cả gương mặt lúc trắng lúc hồng nhuận cùng vẻ vũ mị toát ra, là một người đàn ông, anh đương nhiên biết cô bị sao vậy.

Quả nhiên, anh thấy một người đàn ông đi tới ôm cô từ phía sau, cánh tay tự nhiên kéo cô vào lòng như công khai chủ quyền.

"Phụ nữ để yêu thương, chúng tôi chỉ uống một ly cà phê mà thôi." Người đàn ông lễ phép cười, xoay người bỏ đi.