Chương 7: Bữa ăn đầy thuốc súng

"Dĩnh Dĩnh yêu quý, hôm nay ngủ lại đây một hôm đi"

Trầm Hạ Vân nháy mắt đáng yêu nói. Cô là con gái út của gia đình, được cha mẹ cùng các anh cưng chiều hết mực, lại chỉ có một mình Lưu Dĩnh Tang là bạn tốt, phải hết sức nắm chắc thời cơ.

Lưu Dĩnh Tang đối với Trầm Hạ Vân có tình cảm cực kì tốt, nghe cô đề nghị vậy cũng không do dự gật đầu đồng ý.

Triệu Chí Dương quan sát Lưu Dĩnh Tang ngồi đối diện thật. Cô bé này từ nhỏ tròn tròn mập mập vô cùng dễ thương mà lớn lên ra bộ dáng vô cùng xinh đẹp hút hồn người, mà hắn và người em sinh đôi của hắn lại vô tình phải lòng cô ấy. Nhìn cảnh Bạch Tử Phong thân thiết với cô ấy thật chán ghét!

Lưu Dĩnh Tang sao có thể không nhận ra được ánh mắt nóng rực của Triệu Chí Dương chứ. Cô ánh mắt dịu dàng, cười đáng yêu, giọng nói hết sức ngọt ngào dễ nghe xác định làm trái tim ai đó mềm nhũn:

"Chí Dương, sao anh ăn ít thế?" Lại gắp cho Triệu Chí Dương một miếng gà hầm, nói "Anh nên ăn nhiều chút, hiếm khi có dịp anh về nhà, hẳn là cũng rất nhớ những món ăn ở nhà đi"

Triệu Chí Dương có chút tư vị, không cần suy nghĩ liền đưa miếng thịt cô vừa gắp bỏ vào miệng, như có như không khen một câu :"Quả là rất ngon". Nói xong, còn liếc mắt một cái đầy nóng rực.

Mà tiểu Dĩnh Dĩnh ma quỷ nghịch ngợm kia cũng không có ý định dừng lại, cười một cái đầy ngọt ngào. Quay sang nhìn Triệu Chí Thành, cũng gắp cho hắn một miếng: "Chí Thành, anh cũng ăn đi"

Nếu nói Triệu Chí Dương là một con hồ ly gian xảo sắc đẹp phong tình vạn chủng. Thì Triệu Chí Thành lại mang khí chất ngông cuồng đầy nam tính, làn da màu đồng vô cùng mạnh mẽ, nhan sắc một chín một mười giống Triệu Chí Dương y như đúc. Nhưng ai lại có thể nhìn ra hai người này lại có hai người cha khác nhau chứ?

Triệu Chí Thành giọng đầy nam tính mang chút trêu đùa : "Thế nào mà anh càng nhìn lại càng thấy Dĩnh Dĩnh xinh đẹp vậy?"

Lưu Dĩnh Tang chu môi anh đào ngọt ngào, phụng phịu nói: "Anh nói cứ như lúc trước em xấu xí lắm vậy"

Triệu Chí Thành là quân nhân, vào quân đội đã được hơn bảy năm, dựa vào năng lực bản thân mà nhận được chức thiếu soái, mọi người đều kính trọng, vẻ ngoài lại quá hoàn mĩ nên trở thành hình mẫu lí tưởng của đại đa số các cô gái.

Lúc Lưu Dĩnh Tang lên mười tuổi Triệu Chí Thành đã vào quân đội, số lần hắn về nhà rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nghe vậy, Triệu Chí Thành lại cười cười, nói: "Đâu có, Dĩnh Dĩnh lúc nào cũng xinh đẹp hết." Dừng một chút, lại nói: "Thật không ngờ lại thay đổi lớn đến như vậy"

"Tất nhiên là phải thay đổi rồi. Chí Thành anh thay đổi cũng rất lớn nha"

"Nha... thay đổi làm sao?" Vì số lần Lưu Dĩnh Tang khen mình rất ít nên lần này Triệu Chí Thành không tránh khỏi có chút hứng thú.

Lưu Dĩnh Tang nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ ngợi vài giây, "Nha... Thật là đẹp trai, thật là nam tính, thật là trưởng thành... "

Trầm Nguyệt ý vị không rõ ràng, nhìn một màn ngọt ngào của hai người mà hưng phấn không thôi. Chế độ đa phu đa thê được đặt ra trong tầng lớp xã hội này không phải để làm đẹp, đương nhiên nếu để cho cả ba đứa con trai của bà làm chồng cho Lưu Dĩnh Tang, quả thật là làm cho nữ nhân trên đất nước này điên đảo hồn phách.

Triệu Chí Dương, Triệu Chí Thành, Bạch Tử Phong đều là những nam nhân hoàng kim, đều là người trong lòng của toàn bộ nữ giới. Mà Lưu Dĩnh Tang lại là đại minh tinh có tiếng, một cái nháy mắt cũng làm chết người, tính tình ngọt ngào đáng yêu (sai, bác sai rồi, để mấy hôm nữa Tang tỷ ngược con trai bác sấp mặt ra, lúc đấy bác xem chị có đáng yêu hay không?). Ngoài Lưu Dĩnh Tang ra còn có ai có thể xứng đáng với ba đứa con trai của bà chứ?

Trầm Nguyệt nhìn Lưu Dĩnh Tang, hỏi: "Tiểu bánh trôi, cháu lớn như vậy rồi, đã nghĩ đến chuyện lập gia đình chưa?". Dù sao cũng phải thăm dò trước đã.

Lưu Dĩnh Tang liếc qua Bạch Tử Phong đầy ái muội, sau đó khuôn mặt xinh đẹp khẽ vương một tầng mây hồng, mềm mại nói: "Con vẫn chưa nghĩ tới"

Tất nhiên là chưa nghĩ tới, một ngày cô chưa biến bọn họ này nô ɭệ của mình thì cô cũng chưa có thỏa mãn nha~

Thế nhưng mọi người ở đây lại suy nghĩ hoàn toàn khác. Họ chỉ đơn giản nghĩ rằng cô vẫn còn nhỏ, hơn nữa còn đơn thuần ngây thơ như vậy, làm sao đã nghĩ đến chuyện lấy chồng.

Trầm Nguyệt nghe câu trả lời, ánh mắt hằm hằm lướt qua ba người con trai, như muốn nói: đứa nào thuơng bà già này thì phải bắt được cô bé dễ thuơng này về làm dâu của mẹ.

Bạch Tử Phong lại nhướn mày: Tất nhiên cô ấy sẽ là của con.

Triệu Chí Dương tựa tiếu phi tiếu: Mơ đi, cô ấy sẽ là của em.

Triệu Chí Thành ánh mắt thách thức: giỏi thì làm đi, tôi sẽ cướp được cô ấy.

Bạch Tử Phong: Cô ấy không phải đồ vật.

Triệu Chí Thành: cô ấy là bảo vật vô giá của tôi.

Triệu Chí Dương: cứ tự đắc hết cả lũ đi. Để rồi xem cô ấy chọn ai.

Bữa ăn diễn ra đơn giản và kết thúc với màn nồng đậm thuốc súng của ba nam nhân cường thế. Mà cái tiểu bé nhỏ gây ra việc lại vui vẻ một bên ăn uống như vậy.

Hết chương 7