Chương 3: [H] Tiểu Yêu Tinh

Tiết Du Sở đầu liên tục cọ cọ vào cổ cô, tóc hắn cắt ngắn gọn gàng, cọ cọ vào thật là ngứa.

"Ưʍ.... thật nhột~~~"

Lưu Dĩnh Tang không thoải mái nhăn mặt thành một nắm, miệng phát ra âm thanh hơi có phần nũng nịu. Nam nhân kia xác định trái tim cũng đã mềm nhũn ra rồi. Hắn không buông cô ra, lại cúi xuống nhấc cô lên, bế đến giường đặt ngồi trên đùi hắn. Ánh mắt Tiết Du Sở hóa ra thành nước ôn nhu, tay hắn dịu dàng vuốt vuốt vài lọn tóc của cô, hỏi:

"Làm sao vậy?"

Hình ảnh này quả thật yêu nghiệt!

Nam nhân này ngày bình thường đều là hình tượng lạnh lùng, được mọi người đặt cho biệt hiệu "Tiết Đại tảng băng". Nam nhân mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng. Gương mặt hoàn hảo không góc chết. Mắt đen sâu thẳm hẹp dài. Mũi cao thẳng, môi hồng hào. Thân hình cơ bắp đầy đủ, làn da có phần trắng mịn, thật làm nữ nhân ghen tỵ. Đàn bà yêu thích hắn không kể hết, vậy mà hắn giống như Liễu Hạ Huệ tái sinh. Nhưng chỉ có cô biết, ở trên giường hắn đã phóng túng ra sao.

Chả trách Phan Tiểu Ý lại yêu thích đến mê muội nam nhân này.

Đột nhiên cô lại nghĩ ra một ý tưởng!!

Lưu Dĩnh Tang phụng phịu, gương mặt thật giống trẻ con giận dỗi, nói:

"Thật quá đáng! Người ta chỉ đi từ tầng 15 lên tầng 45 thôi mà cũng mệt mỏi như vậy"

Tiết Sở Du thoáng chốc buồn cười, thơm nhẹ lên má trắng nõn của cô một cái, dỗ dành:

"Ngoan nào. Kể cho tôi nghe xem ai đã làm gì em?"

Tất nhiên trong công ty này có ai lại ngu đi đắc tội với cô chứ? Bọn họ chỉ hận không thể tôn vinh cô lên làm bà hoàng. Nhưng một số thành phần chính là không sợ sống chết lại còn bị Lưu Dĩnh Tang bơm vá thêm chuyện từ bé xé ra to đó.

Cô phồng phồng hai má, kể lể một cách đáng yêu:

"Người ta đã mệt thì thôi chứ. Đám người Phan Tiểu Y lại chính là gây thêm chuyện sao? Trợ lý của cô ấy nói rằng tối qua anh đã ở lại một đêm tại phòng của cô ấy. Có thật hay không?"

Nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu:

"Em cực kì cực kì ghét nam nhân phản bội"

Nét mặt nhu hòa của Tiết Du Sở thoáng cái lạnh lẽo như muốn gϊếŧ người, ánh mắt lại run rẩy sợ hãi. Hắn nắm lấy vai Lưu Dĩnh Tang, xoay người cô lại đối mặt với hắn. Giọng điệu có chút dồn dập nói:

"Không phải, tôi không có"

Vành mắt Lưu Dĩnh Tang đã thoáng đỏ, nghẹn ngào nói:

"Anh nói thật không? Cô ấy là bạn thân của em, anh lại ngủ với cô ấy?"

Mắt xanh xinh đẹp đã xuất hiện một màn hơi sương, chỉ cần hắn nói "Đúng" một cái liền khóc cho mà xem.

Tiết Du Sở ôm lấy Lưu Dĩnh Tang, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô, giọng nói vạn phần ôn nhu, triệu phần vỗ về:

"Ngoan ngoan, đừng khóc. Tôi nói thật, tôi không có liên quan gì đến cô ta. Dĩnh Tang ngoan, không cần khóc"

Tiết Sở Du lại không thể nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Lưu Dĩnh Tang khi được hắn ôm. Lúc đầu cô vốn là muốn từ từ chơi đùa với mấy con người nhàm chán này. Nhưng mà cô nghĩ lại rồi, cô bận rất nhiều việc. Riêng việc thu thập mấy nam nhân này đã mất rất nhiều công sức của cô rồi. Nên vẫn là đánh nhanh thắng nhanh. Hơn nữa cô còn có thật nhiều kẻ thù a~

Đột nhiên cảm thấy nửa thân trên của mình thật lạ. Loại cảm giác tê tê dại dại ở hai bầu ngực. Nhìn xuống lại thấy Tiết Du Sở bàn tay to lớn đang làm loại trên bầu ngực mình. Hai ngón tay thon dài của hắn xấu xa se se nhụy hoa. Lưu Dĩnh Tang ưm lên một tiếng khe khẽ, đầu không tự chủ được ngã vào lòng hắn.

Thật đáng chết! Cơ thể này quá mức nhạy cảm và dâʍ đãиɠ.

Tiết Du Sở thầm rủa một tiếng, cũng không kiêng nể gì mà xé toạc chiếc váy của cô đi.

Hôm nay cô mặc váy hai dây liền thân màu đen có chút trang trọng. Hơn nữa là cô không mặc áσ ɭóŧ. Hai khối mềm mại no tròn to đủ cứ thế lộ ra hai đầu nhũ hoa đã cứng lên. Tiết Du Sở thấy máu nóng trên người mình đã tụ tập hết xuống dưới phân thân, nơi đó đang dần to lớn lên.

Hắn gầm lên một tiếng:

"Chết tiệt! Tại sao em không mặc áσ ɭóŧ"

Cứ nghĩ đến cảnh cô ra ngoài không mặc áσ ɭóŧ, lại chỉ có một miếng dán ngực mỏng manh che đi hai nhũ hoa là hắn thật sự phát điên. Nhỡ có người nào nhìn thấy thì sao?

Lưu Dĩnh Tang bị lạnh, lại cao ngạo chui vào lòng hắn, hai khối mềm mại ép vào ngực cứng rắn, cô nũng nịu lên tiếng:

"Có miếng dán ngực mà. Sở, Thật lạnh"

Tiểu yêu tinh...

Hết chương 3