Chương 4

Lệ Băng quỳ xuống dập đầu: "Tạ tam hoàng tử không phạt! Nô tỳ lập tức đi lấy sách cho người.", sau đó nhanh chóng đứng lên chạy vào tủ sách rộng lớn kia, bắt đầu tìm sách.

Tìm một hồi vẫn không tìm thấy cuốn Thập Tam kinh gì đó. Lệ Băng tay chân luốn cuống. Lại nghe được giọng nói lúc nãy "Sao lại lâu vậy?", lần này hắn thực sự mất hết kiên nhẫn.

Nàng lập tứ chạy nhanh ra, "Nô tỳ tìm mãi vẫn không thấy Thập Tam kinh!".

Không nghe thấy Lý Dạ nói gì. Lệ Băng bên này bắt đầu cầu cứu hệ thống. "016 mau giúp ta! Quyển sách kia đang ở đâu?".

Hệ thống không có phản hồi....

Hắn đứng dậy mang theo một đám mây đen trên đầu rời khỏi Nội Tàng Các.

Hắn không muốn đọc sách nữa sao? Có thể đọc quyển khác mà.

Nàng thực ngốc! Nếu cứ như vậy thì sao mà chiếm đóng được hắn đây! Ấn tượng lần đầu chả có gì tốt đẹp!

__________phân cách tuyến__________

Tại sao hắn lại đi khỏi đó? Không phải chỉ cần tìm sách khác thôi sao. Còn cái đứa nô tỳ kia, nhìn mặt như là đang giả vờ giả vịt cái gì đó. Làm hắn cảm thấy thật khó chịu.

Suy nghĩ xong Lý Dạ lại vòng trở ngược vào Nội Tàng Các. Vào cửa liền thấy Lệ Băng đang lau dọn. "Ngươi, đi theo ta!".

Lệ Băng đang không để ý ngoài cửa lắm liền bị tiếng kêu làm cho giật mình, loạn ngôn la lên, "a quỷ...", khi nhìn ra cửa thì lại thấy Lý Dạ đang đứng đó, nàng nhanh chóng im miệng rồi hành lễ "Tam hoàng tử!".

"Quỷ?" Lý Dạ hơi nhíu mày.

"Không không phải, là nô tỳ bị giật mình nên loạn ngôn mong hoàng tử thứ tội, người muốn nô tỳ làm gì ạ?"

Lý Dạ không trả lời chỉ quay người đi. Lệ Băng lập tức đi theo sau.

Gương mặt của tên này như là yêu tinh chuyên đi quyến rũ người. Là đề tài cho những nô tỳ kia bàn tán suốt một ngày cũng không hết. Vậy mà tính tình lại tệ như vậy! Còn nữa, người hầu hắn không thiếu, sao phải quay lại Nội Tàng Các để lôi nàng đi?

Lý Dạ đột nhiên đứng lại, Lệ Băng vì đang miênl man lôi tổ tông nhà Lý Dạ lên thăm hỏi mà phản ứng không kịp nên mũi bị đập vào lưng hắn. "Đau!".

Gương mặt hắn hơi ẩn chứa tức giận giật cánh tay đang che mũi của Lệ Băng, kéo nàng qua phía mình. "Ngươi đừng có mà cố tiếp cận ta, nếu không thì đừng có trách!". Nói xong hắn quay mặt đi một mạch.

Lệ Băng bên này còn chưa tiếp thu được lời hắn nói. Hơi thở âm lãnh vừa rồi thực sự làm Lệ Băng cảm thấy sợ hãi. Giống như hắn ngay lập tức có thể gϊếŧ chết nàng.

Mà hắn nói cũng đúng nàng là đang muốn công lược hắn, nhưng Điều quan trọng là nàng còn chưa làm gì.

"016 ngươi chết bằm ở đâu rồi!?", Lệ Băng thực sự bốc hoả, nàng đã gặp được một nam chủ mà hệ thống thì biến đâu mất. Nếu không có thông tin giúp đở từ "nó" thì nàng phải làm sao đây!

Vẫn không nghe được phản hồi, Lệ Băng nặng nề quay lại Nội Tàng Các.

Các sắc có hóng h k? Bình tĩnh nha phải có gạo mới nấu cơm được ^^

Có quên gì hong? Quên vote kìa ^^