Chương 14: Phát bệnh

Đến buổi tối Lệ Băng được an bài ở một gian phòng cùng với các cung nữ khác trong Lãnh Dạ Cung. Đúng là sau khi cung nữ nhận chủ tử xong, các đãi ngộ cũng trở nên rất tốt. Trong gian phòng này tuy không lớn lắm, nhưng mỗi người đều có giường riêng và vách ngăn che khuất.

Lệ Băng nằm trên giường mệt mỏi, tưởng rằng lập tức có thể chìm vào mộng đẹp. Nhưng cơ thể lại ngứa ngáy, khô nóng bất thường. Đặt biệt là tiểu huyệt, rất ngứa, còn bắt đầu chảy ra không ít da^ʍ thuỷ. Nàng khó chịu kẹp chặt hai chân, tay ôm chặt chăn.

"Hệ thống, có phải ta bị gì rồi không? Cơ thể khó chịu quá!"

"Đây là tác dụng phụ của phần thưởng."

Lệ Băng kinh ngạc. "Cái gì mà tác dụng phụ của phần thưởng?"

"Lần trước do công lược được nam chủ đầu tiên, nên ký chủ đã nhận được phần thưởng "ngọc thể anh túc", công dụng ta đã nói qua với ngài. Còn tác dụng phụ là nếu không nhanh chóng tích góp đủ lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙, phần thưởng này sẽ quay ngược lại cắn ký chủ, khiến cho người phải nhanh chóng tìm mục tiêu. Đặc biệt là nếu ngài ở gần nam chủ, tác dụng của nó sẽ càng mạng mẽ." Dừng một chút giọng nói máy móc lại tiếp tục. "Nói cách khác, nếu ký chủ đã công lược được nam chủ thì phải cách hắn thật xa. Nếu không "ngọc thể anh túc" lại tiếp tục giúp ngài cùng nam chủ lăn giường."

Lệ Băng cứng đờ. "Vậy ý ngươi, là Tam Hoàng Tử đã về cung sao?" Lệ Băng lập tức hành động nhanh hơn đại não. Chịu đựng cảm giác ngứa ngáy mà bò xuống khỏi giường, cũng chưa mặc lại y phục tử tế, chỉ tiện tay cầm mảnh lấy áo mỏng đã chạy ra ngoài. Ra khỏi gian phòng vẫn không ngừng lại mà trực tiếp hướng đến cửa sau của Lãnh Dạ Cung.

Gió đêm mát mẽ làm nàng có chút thanh tỉnh. Nhưng chung quy cảm giác tô ngứa không có giảm mà ngược lại càng lúc càng như thiêu đốt nàng. "Tại sao ta đã đi xa như vậy cũng không có giảm bớt a?!"

"Ta không có nói nếu ngài đi ra khỏi chỗ của nam chủ thì sẽ đỡ hơn a. Với lại bây giờ mùi hương trên người ký chủ cực kỳ nồng đậm. Nếu ngài bị tên thị vệ nào nhìn trúng rồi cưỡиɠ ɠiαи, ta cũng không có cách nào cứu ngài." Hệ thống vô tình nhắc nhở.

Lệ Băng cạn ngôn, đúng như lời nó nói, nó không có kêu nàng chạy ra ngoài. Nhưng không sao, gió bên ngoài cũng làm nàng dễ chịu được một phần...Nhưng mà làm sao đây, khó chịu quá!

"Ngươi là cung nữ mới tới sao?" Giọng nói nam tính phát ra từ phía sau. Lệ Băng theo phản xạ quay đầu. Hắn là... A là thị vệ thân cận bên người Tam Hoàng Tử. Đến thật đúng lúc!

Hắn nhận ra nàng, cung nữ vừa vào Lãnh Dạ Cung, cũng là người đêm đó giúp Tam Hoàng Tử giải dược.

Bước đến gần Lệ Băng, đầu hắn bỗng nhiên như bị một cái gì đó vô hình va phải, cảm giác hơi choáng váng. Sau lại có một mùi hương rất thơm xộc vào mũi. Chú ý một chút, sắc mặt nàng hình như không ổn lắm. Thời tiết mùa này luôn mát mẻ, vào buổi tối còn có chút lạnh. Nhưng trán Lệ Băng toát ra rất nhiều mồ hôi, hai má còn đỏ ửng, đôi mắt mê man.

"Từ cô nương, làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?" Hắn quan tâm hỏi, nhưng vẫn rất giữ lễ độ.

Lệ Băng khó nhịn liếʍ liếʍ cánh môi khô khốc. "Ta... Ta không ổn, Trung thị vệ có thể giúp một chút không?" Nàng dùng bàn tay mảnh khảnh lau lau mồ hôi trên trán, lại kéo phần cổ của y phục một chút. Nhìn qua cũng biết đang cực kỳ khó chịu.

"Được, ta tập tức đi gọi thái y." Hắn ngôn từ dứt khoát, vừa nói xong liền muốn xoay người đi. Lệ Băng thực muốn hỏi hệ thống, tên này có phải là đồng loại của nó không!

Lệ Băng đi nhanh một bước chặn trước mặt Ý Hiên. "Ta không cần thái y, ngài có thể giúp ta một việc được không? Nhanh một chút ta sắp chịu không được!" Lệ Băng nôn nóng, nếu không phải đây là ở giữa đường, bất cứ ai cũng có thể đi qua nhìn được, nàng sẽ lập tức thoát y ở đây tự an ủi.

Thấy nàng có vẻ sắp không chịu được, còn sốt ruột như vậy, nhìn qua thật đáng thương chật vật. Mà nàng còn là người được chủ tử ưu ái, hắn cũng không hỏi nhiều lập tức gật đầu.

Đừng quên vote và cmt ạ ^^