Chương 19: Nghe trộm

"Không cần, ta...Ta không xứng. Đây cũng không phải lần đầu của ta. Trung thị vệ ngươi tốt như vậy, ngươi nên tìm một cô nương tốt hơn. Không cần vì chuyện này mà tự mình ủy khuất."

Ý Hiên trầm mặc. Thật ra lời nàng nói không phải không có lý nhưng hắn cũng không nghĩ rằng, cùng nàng làm phu thê sẽ ủy khuất như vậy. Chưa luận đến tính cách. Dung mạo cực kỳ ưa nhìn. Gương mặt nhỏ nhắn, hai mắt to tròn trong trẻo, da trắng như tuyết, mày liễu môi mọng. Nhìn đến cực kỳ thanh thuần, nhưng cơ thể nàng lại bất đồng. Ngực lớn mềm mại, eo thon chân dài, còn có, mông cũng rất cong.

Vừa nghĩ đến cơ thể nàng, Ý Hiên không khỏi đỏ mặt, tim đập nhanh, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi. Người như nàng không biết có bao nhiêu nam nhân trên đời ham muốn sở hữu. Hắn sao có thể ủy khuất?

Lệ Băng thấy hắn trầm mặc, nghĩ rằng hắn đã thông suốt, nàng lại tiếp tục. "Ta cũng chưa muốn có phu, chúng ta đơn giản nên quên chuyện này, ta tuyệt đối sống để bụng chết mang theo, ngươi không cần lo lắng." Nàng ra dáng anh hùng đại trượng phu mà vỗ ngực.

Ý Hiên thấy nàng một mực muốn phủi sạch chuyện vừa rồi, cũng không muốn ép buộc. Hắn nhìn nàng, chớp mắt hai cái rồi mở miệng. "Nếu muội đã muốn như vậy thì tốt thôi."

Lệ Băng thấy hắn đã hiểu, gật gật đầu. Người kia lại tiếp tục mở miệng.

"Nhưng vừa rồi là lần đầu của ta, muội cũng nên chịu trách nhiệm đúng chứ? Nếu muội không muốn vội vàng như vậy, ta cũng có thể chờ."

"Cái gì mà lần đầu của ngươi? Không phải nam nhân các ngươi, lần đầu đều là bị..." Tay của các ngươi lấy mất sao?

Nửa câu sau đã bị nàng đẩy vào trong đầu. Đây là thời cổ đại, nam nữ không nên quá trực tiếp bàn đến vấn đề này đi?

"Bị như thế nào?"

Lệ Băng quơ quơ tay. "Không có gì, vậy Trung thị vệ muốn ta như thế nào chịu trách nhiệm với ngươi đây?"

"Làm thê tử của ta."

...

Lệ Băng trợn mặt đang chuẩn bị nói lời cự tuyệt. Bên ngoài lại nghe tiếng bước chân. Nàng chưa kịp phản ứng đã bị người kia lôi vào bụi hoa bên cạnh.

"Ngươi có phải muốn ta tức chết mới vừa lòng sao?" Người kia tuy là giọng điệu tức giận nhưng vẫn không quên ép nhỏ âm lượng. Lệ Băng bên này phải cố gắng dựng tai lên mới nghe được đại khái cuộc trò chuyện.

"Đại nhân ngài bớt giận a. Ta không ngờ sự việc lại đi đến nước này. Lúc đầu vốn định gài bẫy Quan Thượng thư. Làm hắn bị mê tình dược khống chế, người của chúng ta bên kia cũng liền tính kế 'người nọ', kết cục sẽ là bị Hoàng đế bắt gian tại giường. Một mũi tên trúng hai con nhạn. Không ngờ đến Thượng thư lại mời rượu tam Hoàng tử."

Càng nói đến lại càng tức đến không chịu được. Người bên này lại tiếp lời: "Quả đúng là xui xẻo mới va trúng Tam Hoàng tử. Ngươi không biết người đứng về phía hắn là ai sao? Nếu chuyện này bị bại lộ, ngươi hãy tự mình gánh chịu. Nếu ngươi khai ra nửa lời, không chỉ có ngươi mà kể cả thê tử ngươi, hài tử của ngươi, không một ai có thể sống tốt đâu."

Hắn chỉ là một Hộ bộ, chỉ là con tốt thí cho kẻ quyền cao, nếu làm việc được lợi thì không có việc gì, còn khi mọi chuyện không thành đương nhiên hắn sẽ là người đứng ra gánh hết mọi hậu hoạ. Việc này cũng là chuyện hắn đã biết từ trước. Hơn nữa hắn biết rõ tính cách người kia, nếu cố ý phản bội hắn, chắc chắn sẽ như Công bộ nói.

Nói xong Công bộ và Hộ bộ mỗi người một hướng, lén lút nhìn xunh quanh rồi tách nhau ra, vội vàng rời khỏi hoa viên.

vote và cmt đi ạ ><