Chương 7

Lý nhất xuyên mặt không đổi săc, nội tâm bình lặng mà ngồi xuống bên cạnh Cận tiêu. Hắn nghiêng mặt, người tựa lên sô pha mềm mại nghịch di động, cũng không để ý đối phương dùng máy tính của hắn làm cái gì.

Ước chừng qua mười phút, cái người bên cạnh không biết là bẹnh nhân tâm thần hay là tổng tài tai to mặt lớn nào đó, rốt cục làm xong công việc khép lại máy tính, lúc đó mới nhận ra sự hiện hữu của hắn: ” Anh sao

còn ở đây? ”

Lý Nhất Xuyên dừng một chút: “… Đây là nhà tôi.”

“A, ” Cận Tiêu gật gật, chống đầu rủ mắt, đột nhiên phản ứng lại, “Vậy nó

là máy tính của anh?”

“… … Ừ.”

Cận Tiêu giống như có chút đau đầu. Y

xoa xoa mắt, dùng sức vuốt mặt một cái,

lúc lâu sau mới nói: “Thật ngại, gần đây bận rộn, hôm nay lại uống nhiều rượu, ký ức có chút hỗn loạn, không phiền toái đến anh chứ?”

Lý Nhất Xuyên nhìn lông mi cong cong của y, cùng với gương mặt bị vuốt quá mạnh

mà đỏ lên, không biết tại sao cảm thấy có chút muốn trốn tránh, liền lắc đầu nói: “Không, không tính là qúa

phiền toái.”

“Không tính là?” Cận Tiêu sửng sốt một chút, nở nụ cười.

Lý Nhất Xuyên thủy chung nghiêng đầu: “… … … Ừm,

không tính là.”

Nụ cười của Cận Tiêu lập tức trở nên ý vị sâu xa.

Y

mị ánh mắt, nhấc chân lên, giống như con mèo nằm dài

trên ghế sa lông, lộ ra phân nửa thắt lưng gầy gò, ánh mắt vẫn không động

đầy tính xâm lược nhìn chằm chằm Lý Nhất Xuyên, hồi lâu thình lình hỏi: “Anh là gay?”

Lý Nhất Xuyên: “…”

Chuyện này quả thực hơi bất ngờ, Lý nhất xuyên hoàn toàn không biết nên trả lời sao cho phải.

Thấy hắn

không nói lời nào, Cận Tiêu tưởng là ngầm thừa nhận,dùng giọng mũi, rầm rì một tiếng thật dài: “Thật sự là vậy a?”

Lý Nhất Xuyên lấy lại tinh thần: “… Tôi không phải.”

“Không phải?” Cận Tiêu khẽ cười cười, vươn tay nắm

lấy quần áo hắn, ghé vào lỗ tai hắn

nói, “Không phải thì anh ôm tôi làm gì?”

Lý Nhất Xuyên: “… … … …!?”

Lý Nhất Xuyên cả người đều nổi da gà, theo bản năng muốn đẩy y ra, lại

ma xui quỷ khiến chần chờ.

Cận Tiêu nghĩ rằng hắn

là muốn từ chối, đầu cúi thấp, nhẹ nhàng cắn cắn áo hắn, thanh âm trầm

thấp nặng nề, lộ ra sự ám muội

xấu xa: “Cổ áo anh dính sữa đậu nành, phải chăng là lúc ôm tôi nên mới bị cọ dính đi? Tiểu bại hoại khẩu thị tâm phi.”

Lý Nhất Xuyên: “… … … … … … … … …”

Lý Nhất Xuyên hốt hoảng, hốt

hoảng hốt hoảng, thế giới nội tâm như bị sóng thần

mãnh liệt quét qua.

Hơn nửa ngày hắn mới từ kinh sợ trên chín tầng mây rớt xuống, thật gian nan trở về mặt đất, sau đố cố gắng nhặt từng mảnh tam quan rụng đầy đất đắp lại lần nữa.

Hắn không ngừng lặp lại từng chữ trong nội tâm mình, không

phải…

Nhưng mà không đợi hắn nói ra Cận tiêu đã chợt buông lỏng áo hắn, ôm cánh tay nằm xuống sô pha, nhướn lông màu nói: ” Bất quá tôi không quá thích người cao hơn tôi, mang ra ngoài mất mặt không nói, cᏂị©Ꮒ ở tư thế đứng cũng rất khó.”

Lý Nhất Xuyên lại “…”. Hắn

nhẫn nhẫn, nhẫn

không được: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, thật sự.”

“Phải không?” Cận Tiêu chân dài run lên, ngữ khí đều là “Mau tới đánh tôi

nha”, “Anh là gay rõ ràng thế kia, tình cảm này chặn không ~ nổi ~ đâu ~ “

Lý Nhất Xuyên trầm mặc, trầm mặc, lại trầm mặc, mấy chục giây sau rốt cục nói ra mấy chữ kia: “Tôi không phải gay.”

Sau đó hắn

lần đầu tiên đen mặt, kéo áo Cận Tiêu, cũng không thèm quay đầu lại mà lôi

tới cửa, hung hăng ném y

ra ngoài.

Từ ngày đó về sau, không biết có phải là động tác ném người của Lý Nhất Xuyên rất quyết đoán hay không, chọt trúng điểm manh của Cận tổng, hay là lúc nói bốn

chữ “Tôi không phải Gay.”, thanh âm rất đủ từ tính, khiến Cận Tiêu quyến luyến khó quên. Tóm lại liên tiếp vài ngày, Lý Nhất Xuyên chỉ cần vừa mở cửa ra, có thể nhìn thấy

ánh mắt thâm tình như biển

của Cận Tiêu.

Lý Nhất Xuyên cảm thấy phức tạp ( cùng ghê tởm).

Hắn cũng nghĩ nói đạo lý với đối phương, nói cho y biết mình không phải gay, ai biết đối phương căn bản không thèm để ý, ngược lại không biết xấu

hổ mà phụ họa: “Thật đó, tôi cũng không phải đâu.”

Lý Nhất Xuyên: “…”

Cận Tiêu: “Nếu cả hai đều

không phải, vậy thì kết giao bằng hữu đi.”

Lý Nhất Xuyên: “… Ha hả.”

Cứ như vậy ngày qua ngày, rồi một tháng, rồi lại một năm, Cận Tiêu thủy chung gió mặc gió, mưa mặc mưa mà lắc lư ở trước mặt Lý Nhất Xuyên, thẳng đến khi có một ngày y

không

tới nữa, mà trong tim Lý Nhất Xuyên đã ức chế không nổi trở nên

tê rần, cảm thấy có cái gì đó vô cùng nóng bỏng bỗng nhiên xâm nhập vào tim. Hắn

mới biết được, chuyện xấu.

Thói quen so với trời tính còn ghê gớm hơn —— Cận Tiêu rõ ràng am hiểu sâu đạo lý này. Y

dùng thời gian

một năm

khiến Lý Nhất Xuyên trở nên quen thuộc với mình, rồi lại không lưu tình chút nào mà bỏ đi, cái này so với trực tiếp nói với anh “Tôi yêu anh” còn khắc sâu hơn gấp trăm lần.

Lý Nhất Xuyên căn bản không có khả năng kháng cự, cũng đã hãm sâu.

Mười lăm ngày sau, Cận Tiêu áo mũ chỉnh tề, một lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Nhất Xuyên.

Đó là thời điểm vô cùng vi diệu: Trước đó, tưởng niệm không đủ sâu, rồi bây giờ, hồi ức lại quá dài. Cận Tiêu chọn thời gian thích hợp nhất mà gặt hái, lựa chọn xuất hiện, y

tự tin lại thâm sâu mỉm cười, chờ đợi con mồi ôm chầm lấy mình.

Sau đó… y

như nguyện, ừm, được

bế lên.

Ngày hôm sau, lúc rời giường, đa mưu túc trí, cẩn thận, tính toán – Cận tổng trừ cảm giác thắt lưng nhức mỏi trước nay chưa từng có ra, còn cả câu nói “Tôi không phải Gay.” một năm trước của Lý Nhất Xuyên không khỏi sâu sắc cảm khái một hồi.

Mặc kệ thế nào, hai người cuối cùng cũng đến với nhau, hơn nữa còn sống

với nhau rất

nhiều năm.

Trong vài năm gần đây, thiên tính hoa tâm của Cận Tiêu không phải chưa từng phát tác, nhưng đều bị Lý Nhất Xuyên bất động thanh sắc mà áp chế xuống, lần nghiêm trọng nhất là lần

y bị hắn

dùng chuyện xuất quỹ (come out) mà trói lại bên người.

Lý Nhất Xuyên là bị Cận Tiêu bẻ cong, chuyện này vẫn luôn khiến Cận Tiêu cảm thấy rất áy náy đối với

người nhà hắn, cho nên sau khi Lý Nhất Xuyên come out, y trở nên

an phận rất nhiều, không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, chuyên tâm cùng Lý Nhất Xuyên sống qua ngày.

Nhưng hành trang trong lòng Lý Nhất Xuyên lại ngày càng thận

trọng.

Hắn

vừa cảm thấy mình cực kỳ ti bỉ, dùng loại này phương pháp lưu lại Cận Tiêu, lại vừa cảm thấy mình bất hiếu cực kỳ, dùng phương thức thương tổn người trong gia đình này để lưu lại người.

Mỗi lần gặp mặt

mẹ đều sẽ khiến tảng đá trong lòng hắn

ngày càng nặng.

Mà trong tiệc sinh nhật của ba năm trước, đó lại là cọng rơm rạ cuối cùng áp đảo con lạc đà. ( Chất từng sợi rơm lên lưng lạc đà rồi đến khi lạc đà đến cực hạn, nó sẽ bị những sợi rơm đè.)