Chương 6

Lúc bốn giờ sáng Lý Nhất Xuyên đã tỉnh, Cận Tiêu vừa mới nằm xuống không bao lâu thì hắn

đã thức.

Hắn ngay cả tắm cũng không kịp, lấy một ổ bánh mì Cận Tiêu ăn dở bỏ trong tủ lạnh cắn một miếng liền vội vàng đi gặp mẫu hậu đạo nhân – người sau khi biết hắn chia tay liền vui phấp phới như năm mơi về.

Mẫu hậu nhìn hắn, khuôn mặt mang sắc xuân dào dạy vui vet nói: “Đẹp trai hơn rồi, đẹp trai hơn rồi nha, chịu nghe mẹ là đẹp ra ngay.”

Lý nhất xuyên buồn ngủ mông lúc đáp ” Vâng “, rũ mặt, như có như không nhai bánh mì, mãi lúc sao mới phải ứng kịp: ” Mẹ nói cái gì? ”

” Đương nhiên là nói chuyện con chia tay Cận tiêu nha ~

” Mẫu hậu càng nghĩ càng vui vẻ, chọn đại một băng ghế bên đường rồi kéo Lý nhất xuyên ngồi xuống, dò hỏi con tim của hắn, ” Ai, mau nói mẹ nghe, tại sao con lại nghĩ thông suốt rồi? ”

Lý nhất xuyên ngẩn người, chậm nhịp hỏi: ” Nghĩ thpong suốt? ”

” Con đùa mẹ à? ” Mẫu hậ đại nhân bất mãn, ” Ý là sao con lại nghĩ

choa tay với

Cận tiêu đấy! ”

” À, việc này ạ…. ” Lý nhất xuyên rũ mắt, chậm rã cắn một miếng bánh, ngữ khí thản nhiên, ” Con không hề nghĩ muốn chia tay em ấy”

Mẫu hậu đại nhân: “…”

Lý Nhất Xuyên: “Chỉ là đùa em ấy một chút thôi.”

Mẫu hậu đại nhân: “… …”

Mẫu hậu đại nhân hốt hoảng nói: “Con lấy chuyện chia tay ra đùa sao?”

Lý Nhất Xuyên: “Vâng.”

“Bẩn!” Mẫu hậu đại nhân nhăn

mặt, đặc biệt đau đớn mà lầu bầu, “Lòng dạ của con thật bẩn…”

Lý Nhất Xuyên: “…”

Mẫu hậu đại nhân giáo dục anh: ” Tại sao con có thể lấy chuyện chia tay ra đùa chứ! Vậy quá ác đi! Nêu mẹ là Cận tiêu, khẳng định sẽ tát con một cái ngay gữa đườnh, sau đó

ném con vào phòng ngủ làm ba ngày ba đêm không cho ăn cơm, chờ con gào khóc ôm đùi nhận sai nói không dám đùa nữa mới thôi.”

Lý Nhất Xuyên: “… … … …” Từ từ, người mẹ mà sau khi hắn

nói đã chia tay thì mừng như năm mới đâu rồi?

Lý Nhất Xuyên trầm mặc một hồi, nói: “

Mẹ

không phải tới khuyên con về nhà

sao?”

“Khuyên nhủ cái búa! Không khuyên! Sao mẹ lại có đứa con tâm bẩn như vậy! ” Mẫu hạu đại nhân thở phì phò đem túi đồ đặc sản ném vào hắn, “Trở về đư cho tiểu Cận, nói mẹ đặc biệt bay qua đưa cho nó! Bảo nó ăn cho béo một chít, đừng

có già rồi mà còn như trẻ con, tánh lại bij con khi dễ. ”

Lý Nhất Xuyên ôm lấy cái túi: “Vâng.”

“Vâng

cái rắm, ” mẫu hâu đại nhân nói, “Đây

không có

phần của con, cấm

con ăn vụng.”

Lý Nhất Xuyên gật đầu: “Vâng.”

Mẫu hậu đại nhân hừ một tiếng, xoay mặt đi bĩu môi: “Đi, con đưa mẹ ra

sân bay, mẹ muốn bay

về.”

Lúc này trời còn chưa sáng, bốn phía sương mù bao quanh

, cơ hồ nhìn không thấy người. Lý Nhất Xuyên nhìn chăm chú vào mẹ mình, trong lòng lẫn lộn, muốn nói cái gì đó, nhưng khi đến bên miệng lại biến thành: “Vâng.” Dừng một chút, anh nghiêng đầu bổ sung một câu, “Thực xin lỗi mẹ.”

Mẫu hậu đại nhân thực không kiên nhẫn đáp lại: “Con nói với mẹ lời này

làm cái búa gì! Chạy trở về nói với vợ bé bỏng của con đi kìa.”

Lý Nhất Xuyên liền gật đầu, vâng một tiếng, ôm túi đặc sản vẫy xe taxi, đưa mẹ ra

sân bay.

Hắn

biết mục đích của mẹ khi tới, cũng biết tâm tư của bà.

Lý Nhất Xuyên không phải là cong ngay từ đầu, trước kia anh cũng có quen vài người bạn gái, cuộc sống vô cùng bình thản, không có gì đặc biệt, thẳng đến khi hắn

gặp Cận Tiêu.

Đây là một câu chuyện theo khuôn cũ rích, nhưng mà lúc ấy sự thật chính là như vậy.

Đó là một buổi sáng sớm, Lý Nhất Xuyên chạy bộ xong rồi về nhà ăn sáng, cửa

còn chưa kịp mở thì thấy

trên đùi nặng nặng, chỉ thấy Cận Tiêu một thân đầy mùi rượu ngồi ở dưới đất, ôm bắp đùi hắn, ánh mắt thâm tình mà ướt sũng nhìn hắn, làm nũng nói: “Đừng đi… Tôi thật là khó chịu ~ “

Lý Nhất Xuyên khi đó: “…”

Sau đó tay hắn

run lên, vô ý khiếm

sữa đậu nành rơi lên

mặt Cận Tiêu.

Mặt Cận tổng bị bẩn cũng không sinh khí, nhưng là có chút r khuất, dùng tay lau sữa đậu nành trên mặt, rầu rĩ lên án: ” Anh bắn tôi… ”

Lý Nhất Xuyên vốn đang cảm thấy áy náy: “… … …”

Lý Nhất Xuyên trầm mặc một khắc: “… Tôi không có.”

Cận tổng lau mặt, thực không vui: “Còn nói không có! Đều bắn đầy mặt đây này!”

Lý Nhất Xuyên: “… … … … Đó là sữa đậu nành.”

Cận Tiêu sửng sốt: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh là sữa đậu nành?”

“…” Lý Nhất Xuyên nghĩ nghĩ, vẫn là, “… …”

Hắn

nghẹn nửa ngày, chỉ nghẹn ra mỗi một câu: “Bắn cậu chính là sữa đậu nành, không phải là tϊиɧ ɖϊ©h͙.”

“A.” Cận Tiêu mờ mịt gật gật đầu, sau đó thình lình hỏi, “Kia không phải là sữa đậu nành?”

Lý Nhất Xuyên: “…”

Nói như vậy cũng không sai, nhưng sao

cứ cảm thấy

là lạ …

Mà lúc này Cận Tiêu đã không thèm để ý cái vấn đề

là sữa đậu nành hay là tϊиɧ ɖϊ©h͙, y

nhoáng đứng lên, xoay mặt ngửi một chút áo của mình, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Thật hôi.”

Lý Nhất Xuyên không tiếp lời. Hán

quay đầu, trộm nhập mật mã mở cửa.

Cận tổng hình như sau lưng có mắt, một phen nắm lấy tay đang nhập mật mã của hắn, rầm rì nói: “Không cho đi! Cho tôi chùi chùi chút đi mà ~ “

Lý Nhất Xuyên thực bất đắc dĩ: “… Không cho

chùi, tự

mình chùi không được sao?”

Cận Tiêu rủ mắt, biểu tình ủy ủy khuất khuất, buồn bã nói: “Đây chính là anh bắn, anh cư nhiên không cho

chùi…”

Lý Nhất Xuyên: “…”

Cận Tiêu: “Không, mau, chùi!”

Không có biện pháp, Lý Nhất Xuyên đành phải kéo

Cận Tiêu vào trong nhà, dùng khăn mặt đơn giản thanh lý sữa đậu nành trên người y.

Chờ hắn

làm xong hết thảy rồi đi tắm, cả người đã muốn mệt đến mức thành cẩu —— Cận Tiêu làm ầm ĩ, một bên muốn chùi lại một bên muốn ôm một cái, không ôm liền giận tái mặt đá hắn, chỗ nào đau hướng chỗ đó đá. Lý Nhất Xuyên nhiều lần

muốn dùng khăn mặt bịt

chết y, nhưng cuối cùng vẫn

nhịn lại.

Bởi vì quá mệt mỏi, Lý Nhất Xuyên ở bên trong phòng tắm ngủ đến ba giờ mới đi ra. Hắn

rủ mặt, còn hơi buồn ngủ mà lau chùi thân thể, đi đến sopha nơi

Cận Tiêu đang nằm, muốn

xem xem y

còn làm ầm ĩ không, ai biết đập vào mắt là Cận Tiêu đang tao nhã ngồi ở trên ghế sa lông, thần sắc thản nhiên xem video hội nghị, xử lý công vụ.

Thấy hắn

đến, cũng không để ý, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh: “Chờ một chút, cứ ngồi đó đi.”

Lý Nhất Xuyên: “… … … …” Người này là ai? Cái tên muốn ôm một cái đi đâu rồi?