Quyển 1 - Chương 17: Tướng quân bỏ vợ (Hạ)
Phong khách xa hoa, hương trà thơm ngát.
Mộc Chiêu Vân ngồi ở chính giữa, Lãnh Nguyệt Nhi ngồi ở bên cạnh nàng. Hai người đều giương mi, nhìn hướng ra phía ngoài cửa.
"Ti tiện nha đầu kia rốt cuộc là đang làm trò quỷ gì ? Nàng thế nào còn không có xuất hiện ?" Chẳng biết tại sao, Mộc Chiêu Vân có cảm giác bất an. Tâm nàng khẽ nhảy lên, hy vọng là không nên có chuyện gì xảy ra.
"Mẫu thân, người thử nói xem, có đúng là ti tiện nha đầu kia đang đùa giỡn chúng ta hay không?" Lãnh Nguyệt Nhi sốt ruột hỏi.
"Tham kiến Tướng quân." Ngoài cửa truyền đến tiếng người hầu vấn an.
Tướng quân ? Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân cả kinh, các nàng không có nghe lầm đấy chứ ? Tướng quân ( phụ thân ) đã trở về ? !
"Tướng quân, Ngài tại sao trở về ?"
Lãnh Bùi Xa vẻ mặt đầy giận dữ, quanh thân tản ra khí thế lãnh lệ. Hắn nhếch môi, hướng Mộc Chiêu Vân bước tới. Thư hàm trong tay đã bị xé vụn, ném về phía nàng. Mảnh giấy vụn như tuyết bay tán loạn rơi xuống xung quanh Mộc Chiêu Vân.
Mộc Chiêu Vân cả kinh, nàng chưa từng gặp qua tướng quân lại tức giận như vậy. Sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, nàng kiềm chế sự sợ hãi, đem thư hàm nhặt lên nhìn, sắc mặt vội đại biến:
"Này, là ai hãm hại ta ? !" Làm sao có thể ? Chứng cứ ám sát ti tiện nha đầu kia như thế nào đến được tay tướng quân? Trong đôi mắt nàng thoáng hiên lên một tia kinh hoảng, rồi lại nhanh chóng ức chế kìm xuống... Lộ dáng vẻ ủy khuất, nàng hướng Lãnh Bùi Xa không ngừng kêu oan uổng...
"Có đúng hay không có người hãm hại ngươi, trong lòng ngươi là rõ ràng nhất." Lãnh Bùi Xa hừ lạnh một tiếng, trong lòng tức giận, việc đã đến nước này mà vẫn còn tìm mọi cách chống chế.
"Phụ thân, mẫu thân, rốt cuộc có chuyện gì vậy ?" Lãnh Nguyệt Nhi thấy cha tức giận, nàng cảm thấy sợ hãi, tay run run nhặt thư hàm lên xem, đọc xong, nàng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch cả ra, bàn tay vung lên, mảnh thư hàm tung bay rơi xuống đất. Này, này, làm sao có thể như vậy?
"Bây giờ còn muốn nói gì nữa không?” Lãnh Bùi Xa nhìn phản ứng của đại nữ nhi, trong lòng càng thống hận. Nghĩ đến việc ngay cả nữ nhi ngoan ngoãn cũng bị Mộc Chiêu Vân làm hư...
"Ta còn muốn nói gì nữa ?" Mộc Chiêu Vân thấy sắc mặt trượng phu tuyệt tình băng lãnh, lòng nàng khẽ trầm xuống. Người nam nhân này là ông trời của nàng, là người phán xét nàng. Nhưng mà mấy mươi năm ân ái vợ chồng lại không thể bằng một cái ti tiện nha đầu sao? Coi như là nàng muốn trừ bỏ nha đầu kia, nhưng là nàng vì muốn bảo trụ vị trí của mình, bảo trụ tướng quân phủ."Ta có làm gì sai sao? Ta chỉ là thầm nghĩ bảo hộ tướng quân phủ. Thấy ti tiện nha đầu kia tùy hứng làm bậy, khó có thể đảm bảo rằng sẽ không mang đến tai họa cho tướng quân phủ." Nàng không có sai, khuôn mặt tràn đầy vẻ quật cường.
"Bảo trụ tướng quân phủ ?" Lãnh Bùi Xa trừng mắt nhìn nàng rồi cười to, "Hảo một người bảo hộ tướng quân phủ, ngươi tại sao không nói là do tư tâm của ngươi quấy phá ? Ngươi sợ Loan Loan đoạt đi quyền thế của ngươi, ngươi sợ nàng sẽ vì mẹ mà báo thù ?" Dù không có người nói, cũng không thể khẳng định là hắn không biết. Mẫu thân Loan Loan vì sao mà trúng độc nên mới phải sinh non ra Loan Loan? Tất cả đều là do nữ nhân trước mắt này gây nên.
"Ngươi ..." Mộc Chiêu Vân nhìn hắn, lòng vô cùng đau đớn. Ánh mắt hắn lạnh lùng, đây là người mà nàng khao khát được làm bạn đến suốt đời sao? Nguyên lai là hai mươi mấy năm qua, chính mình vẫn tự lừa dối mình, trong lòng hắn chưa bao giờ có mình, thậm chí hắn còn hận mình. Nàng làm đủ mọi chuyện vì hắn, nhưng tất cả trong mắt hắn chỉ đều là vì tư lợi. Nam tử như vậy, nàng còn lưu luyến cái gì ? Tâm nàng đã chết, tính cao ngạo đã lụi tàn...
"Cha, Ngài tại sao lại có thể nói mẫu thân như vậy ?" Lãnh Nguyệt Nhi thấy cha trách cứ oan uổng mẫu thân như vậy, cũng nhịn không được oán giận mở miệng nói."Mẫu thân rốt cuộc đã làm sai việc gì ? Ta lại đã làm quá cái gì ? Vì sao Ngài vẫn không thương chúng ta, từ nhỏ đến lớn, Ngài thậm chí cũng chưa từng ôm lấy ta dù chỉ một lần. Vì sao ? Vì sao ?" Nàng không hiểu a, coi như là gia đình thường dân bình thường thì tình cha con cũng không có như vậy à. Hết lần này tới lần khác, nàng vẫn luôn sùng bái phụ thân, nhưng hắn chưa bao giờ mỉm cười với nàng. Nàng vốn tưởng rằng tính khí phụ thân là lạnh lùng, nên đối với bất luận kẻ nào cũng đều là như nhau. Nhưng là vì sao, khi cái ti tiện nha đầu kia xuất hiện thì lại hoàn toàn khác biệt. Lúc này nàng mới hiểu được, cha không phải không có tươi cười, không phải là không có từ ái, mà chỉ là hắn đều dành cho ti tiện nha đầu kia.
Lãnh Bùi Xa nghe Lãnh Nguyệt Nhi oán giận nói, trong lòng cũng cảm thấy thẹn thùng. Đúng là hắn đã sai, không nên vì hắn không thích Mộc Chiêu Vân mà cũng lạnh nhạt với nữ nhi. Nhưng cho dù hổ thẹn, thì việc làm của các nàng cũng không có thể dễ dàng bỏ qua. Vẻ mặt tàn nhẫn quay đi, không nhìn Lãnh Nguyệt Nhi đang rưng rưng nước mắt oán khí nữa...
"Bay đâu, đem văn chương trình lên." Bàn tay to vung lên, hắn hướng người hầu ở phía ngoài cửa kêu lên.
"Ngươi bỏ ta sao?" Mộc Chiêu Vân trừng mắt nhìn hắn, nguyên tưởng rằng tâm nàng đã chết, cư nhiên lại còn có thể cảm thấy đau đớn hơn nữa. Hắn cư nhiên vì ti tiện nha đầu kia từ bỏ chính thê là nàng? Có thể như vậy sao? Hắn có thể nào tuyệt tình như vậy?
"Cha, không nên a." Lãnh Nguyệt Nhi bị hù dọa, quỳ xuống nhào tới bên chân hắn, gắt gao kéo tay áo hắn."Cha, ngươi không thể bỏ mẫu thân. Lẽ nào Ngài muốn cho ta cùng đại ca, tiểu đệ đều trở thành hài tử không có mẹ sao?"
"Ngươi cũng đã đến tuổi lấy chồng, chẳng lẽ còn muốn mang mẫu thân ngươi xuất giá theo sao ?" Lãnh Loan Loan cười nhạt, nhẹ bước chân đi tới."Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì cần gì trước đây phải làm như vậy. Ngươi nghĩ đến các ngươi huynh muội không có mẫu thân, nhưng lại có từng nhớ tới mẹ ruột của ta bị chết không minh bạch; lại có từng nghĩ đến hài tử trong bụng thị thϊếp sao mà vô tội ? !"
"Ngươi ..." Lãnh Nguyệt Nhi trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan một cái. "Ngươi nói bậy." Nàng không tin chuyện này là do mẫu thân của mình gây nên.
"Có đúng hay không nói bậy, ngươi vì sao không hỏi mẫu thân ngươi." Lãnh Loan Loan con ngươi giương lên, hướng Mộc Chiêu Vân nhìn.
"Mẫu thân, ngươi nói đi, không phải là như thế, đúng không." Lãnh Nguyệt Nhi nhìn mẫu thân, mắt mang theo tia hi vọng.
Mộc Chiêu Vân sắc mặt một mảnh trắng bệch, Lãnh Loan Loan đã nói ra tội ác vốn chôn sâu trong tâm nàng. Nàng quên không được thị thϊếp này, nhớ tới máu tươi giữa hai chân Hiểu Liên chảy ra, càng quên không được ánh mắt Hiểu Liên ôm nỗi hận. Thân thể nằm nghiêng trên ghế, vô lực chống cự, thật là chật vật...
"Mẫu thân”. Lãnh Nguyệt Nhi không thể tin được khi nhìn thấy bộ dạng có vẻ cam chịu của mẫu thân. Làm sao có thể ? Lẽ nào phụ thân vẫn không có thêm hài tử nào khác là bởi vì nàng ? Lẽ nào mẫu thân của ti tiện nha đầu kia là cũng bị nàng hại chết, cho nên hiện tại là nha đầu kia đang trả thù các nàng ? Bất lực, lòng của nàng rối bời. Lẽ nào từ đầu đến cuối, không phải là ti tiện nha đầu kia cướp đi những thứ này nọ thuộc về của nàng, mà là các nàng có lỗi với nha đầu kia trước đây ? Trong lòng vẫn luôn tin tưởng, giờ giống như tòa nhà ầm ầm đổ sập xuống, tâm trí nàng mê muội.
"Đây là thư từ hôn, từ nay về sau, ngươi không còn là thê tử của ta nữa." Lãnh Bùi Xa thần tình lạnh lùng, nữ tử trước mắt này gả cho mình hai mươi mấy năm qua, vì hắn sinh hai nam một nữ, trong lòng không phải không cảm kích. Nhưng là cũng bởi vì nàng làm cho mình không có thêm được nhiều hài tử được sinh ra, dù sao đó cũng là máu mủ sinh mệnh. Không thể không vì bọn nhỏ báo thù, như vậy một bức thư ly thân, từ nay về sau hai người không còn chung bước nữa đi sao.
"Thư từ hôn ?" Mộc Chiêu Vân lăng lăng tiếp nhận thư từ hôn, "Ha ha ha..." bàn tay bóp nát bức thư, cười đến bi thiết. Hai mươi mấy năm phu thê, đổi lấy một bức thư từ hôn sao ? Kiêu ngạo như nàng, sao có thể thừa nhận? Thần sắc đã có vẻ điên cuồng.
"Mẫu thân, mẫu thân, người làm sao vậy ?" Mộc Chiêu Vân điên cuồng làm cho Lãnh Nguyệt Nhi sợ hãi, ôm lấy la lên. Mặt rơi đầy lệ, vì sao ? Vì sao sẽ phải là cục diện này?
Lãnh Bùi Xa nhìn thần tình điên cuồng của Mộc Chiêu Vân, mày khẽ dựng lên, nếu sớm biết như vậy thì hà tất trước đây phải làm như thế. Hắn dừng một chút, phất tay áo rời đi.
Lãnh Loan Loan lạnh nhạt liếc nhìn mẹ con Mộc Chiêu Vân, rồi cũng bước theo rời đi.
Phòng khách trống trải, Mộc Chiêu Vân cất tiếng cười thê lương, Lãnh Nguyệt Nhi bất lực nghe tiếng khóc quanh quẩn bên tai.
"Nguyệt Nhi, ngươi phải nhớ kỹ. Tẩt cả nam nhân đều là kẻ bạc tình, bạc nghĩa."
Một lúc lâu sau, Mộc Chiêu Vân ngừng tiếng cười. Ánh mắt bi thiết nhìn nữ nhi, lảo đảo rời đi.
Lãnh Nguyệt Nhi ngồi yên tại chỗ, ánh mắt mông lung không biết phải làm sao.
Vài ngày sau, Mộc Chiêu Vân rời tướng quân phủ. Lãnh Nguyệt Nhi cũng trở nên trầm mặc, không còn sự ương ngạnh ngày xưa nữa.
Vì vậy, mọi người trong tướng quân phủ đều thầm nhủ:
Trêu hùng chọc hổ, nghìn vạn lần không thể trêu chọc Lãnh Loan Loan.