Chương 10

Vương Nguyên đưa hai tay lên trước ngực giữ chặt chiếc áo khoác trên vai, đôi chân trần đeo dép lê bước nhanh về phía phòng nghỉ. Vương Tuấn Khải đột ngột xuất hiện khi đang chụp hình khiến cậu hết sức ngạc nhiên vui mừng, giờ nhớ lại vẫn không nhịn được mà cong khóe miệng.

Trong phòng nghỉ...

A... nghĩ đến thôi mà tim đã đập dồn dập hơn rồi!

Hít sâu một hơi rồi đẩy cánh cửa phòng nghỉ riêng ra, quả nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào l*иg ngực ấm áp.

"Ưʍ..." Vương Nguyên bị một nụ hôn bất ngờ làm cho sợ tới mức khẽ kêu lên một tiếng, Vương Tuấn Khải vừa hôn tiểu thiên hạ trong lòng, vừa dùng chân đá cánh cửa phòng khép chặt lại, dễ dàng chốt khóa.

Cạy mở hai hàm răng rồi tiến sâu vào, Vương Tuấn Khải ôm hai má cậu hút lấy thật nhiều ngọt ngào, môi lưỡi dây dưa cùng nhau, khi tách ra còn kèm theo một sợi chỉ bạc trong suốt.

Ép Vương Nguyên lên tường, đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng nheo lại nhìn gương mặt cậu. Đôi mắt hạnh được kẻ vẽ thật đậm khiến toàn bộ đều là vẻ phong tình hấp dẫn không giống với trước đây, hàng lông mi dài hơi rung động, đôi môi xinh đẹp bị hôn đến đỏ ửng, khẽ mở để thở dốc, giống như đang mời gọi.

Mấy ngày xa cách khiến hai người đã sớm khát vọng được hòa vào nhau cho thỏa nhung nhớ. Từ lúc nhìn thấy Vương Nguyên chụp ảnh kia, hạ thân Vương Tuấn Khải đã nóng như lửa đốt, khoảng cách kề sát càng khiến Vương Nguyên rõ ràng cảm nhận được nơi nào đó, đã cứng rắn như thép.

"Tiểu yêu tinh, ai cho phép em trang điểm như thế, mặc quần áo lộ liễu như vậy, lại còn để nhiều người nhìn thấy? Hả?" Du͙© vọиɠ bị kí©h thí©ɧ mà phải kìm nén khiến hắn hơi tức giận, răng nanh giày vò cắn cắn vành tai mẫn cảm của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải vươn tay kéo chiếc áo mỏng hở cổ của cậu lên, vuốt ve cái eo nhỏ mịn màng không một vết sẹo.

"A..." Bên tai Vương Nguyên bị kí©h thí©ɧ hơi rụt người lại, hai tay vẫn vịn trên vai Vương Tuấn Khải, cúi đầu nhẹ giọng nói, "Anh không vui sao?"

Nhẹ vuốt ve xương quai xanh xinh đẹp, Vương Tuấn Khải liếʍ răng nanh, tiến gần đến tai cậu thấp giọng nói, "Lúc em ở đó chụp ảnh, anh đã bao lần nghĩ muốn đưa em đi thẳng, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy, bởi vì..."

Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh, "Nơi này..." chậm rãi xuyên qua lớp áo mỏng trượt xuống trước ngực, "Nơi này..." bàn tay tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, hai tay nhẹ xoa nắn thân dưới cùng cái mông được che kín bởi chiếc quần bò bó sát, "Nơi này và nơi này, tất cả đều là của một mình anh."

Khí nóng ấm áp thổi bên tai cùng những cái vuốt ve của Vương Tuấn Khải khiến Vương Nguyên khép mắt lại khẽ thở dốc, Vương Tuấn Khải nhìn thấy phản ứng đáng yêu của cậu liền cúi đầu nở nụ cười, hai tay dùng sức kéo, ném chiếc áo mỏng manh hở cổ trên người cậu xuống mặt đất.

Vương Nguyên đột nhiên cảm giác mát lạnh nên hơi co thân mình lại, đôi chân khẽ run rẩy.

Giống như tuyên bố chủ quyền, hắn cúi đầu hôn lên xương quai xanh mê người, lưu lại dấu vết, sau đó hài lòng cười lộ ra răng nanh.

Vừa cắи ʍút̼ hạt đậu nhỏ trước ngực Vương Nguyên, vừa kéo quần bò của cậu ra, cách một lớp qυầи ɭóŧ, vuốt ve thân dưới của cậu không nặng không nhẹ. Nghe giọng nói bạc hà trong trẻo trên sân khấu lại phát ra tiếng thở dốc êm tai, Vương Tuấn Khải cắи ʍút̼ mạnh hơn, đôi mắt hoa đào híp lại nhìn Vương Nguyên hơi ngửa đầu, hơi thở ngày càng dồn dập, ánh mắt buông xuống cùng vẻ mặt chìm đắm trong du͙© vọиɠ.

Vương Nguyên được hắn âu yếm vuốt ve đôi chân mềm nhũn, cậu lõa thể thân trên, quần bò bị kéo đến một nửa, qυầи ɭóŧ phía trước ướt một mảng. Thấy cậu bắt đầu không chịu được nữa, Vương Tuấn Khải nâng mông cậu lên, giống như bế trẻ con, bế cậu dậy, dép lê trên chân rơi xuống nền đất, tạo ra âm thanh không nhỏ trong căn phòng nghỉ im ắng.

Vương Tuấn Khải ôm cậu đến trước bàn trang điểm, gạt bỏ hết đống phấn son sắp xếp gọn gàng trên bàn xuống, đặt cậu ngồi trên đó. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, vuốt ve hình vẽ trên đôi chân trần của cậu, nhẹ nhàng cười, hai tay kéo cởϊ qυầи bò của cậu xuống, thả rơi trên mặt đất.

Vương Nguyên vịn cả cơ thể vào người Vương Tuấn Khải, hắn đến bây giờ vẫn còn đầy đủ quần áo. Vương Tuấn Khải lấy ra hạ thân cứng rắn đã đứng sừng sững, hai tay Vương Nguyên bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn. Vương Tuấn Khải vừa vỗ về chơi đùa hạ thân của cậu, vừa tìm tòi phía sau hoa huyệt, bắt đầu khuếch trương.

"Ưʍ... cho, cho em..." Tấn công trước sau khiến cậu khó có thể nhịn thêm được nữa, Vương Nguyên chủ động nâng hai chân lên, lộ ra hoa huyệt mềm mại bị khai phá.

Vương Tuấn Khải nghe vậy liền đỡ lấy hạ thân của mình chậm rãi đi vào.

Vương Nguyên rên nhẹ một tiếng, cả người run lên ngã về phía sau, lưng dán lên mặt gương lạnh lẽo. Cậu lại tiếp tục run rẩy, hoa huyệt phía sau co rút mạnh mẽ.

"A..." Vương Tuấn Khải bị kẹp vừa đau lại vừa sảng khoái, vỗ nhẹ một bên mông cậu, đỡ lấy hai chân đang gác lên vai hắn của cậu, không nhịn được mà đẩy nhanh tốc độ hơn.

"Ưʍ... A...ha... ư... " Vương Nguyên khẽ cau mày tiếp nhận tốc độ ra ra vào vào của hắn, tựa như muốn xuyên thủng cậu, ngay trước khi chạm đến nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể của mình, khiến cậu rốt cuộc cũng không thể kìm nén được nữa mà rêи ɾỉ.

"Chậm, chậm một chút... Ư... a..." Vương Nguyên chống hai tay run rẩy để đỡ lấy cơ thể, trong đôi mắt xinh đẹp không đè nén được mà ngập tràn nước mắt.

"Nói, nói em là của một mình anh." Vương Tuấn Khải vẫn không giảm tốc độ, tiếng rêи ɾỉ của Vương Nguyên còn kèm theo cả chút nức nở.

"Em... em... A..a..." Vương Nguyên thử mở miệng lên tiếng, lại bị kɧoáı ©ảʍ xâm nhập cốt tủy bao phủ, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu vô nghĩa theo từng động tác của hắn.

Kɧoáı ©ảʍ tích lũy tới cực hạn, Vương Nguyên nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt ngày càng mơ màng, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới lộ ra da thịt diễm lệ. Ngay khi sắp lêи đỉиɦ, bàn tay to lớn của Vương Tuấn Khải chặn ngay phía trước cậu.

"Đừng, đừng... cho em..." Vương Nguyên nói kèm theo tiếng nức nở cầu xin, đến sát ranh giới rồi cũng không để cho cậu phóng thích, cậu ngửa đầu vô thức đung đưa, cả người lại run rẩy, hoa huyệt cũng nhẹ nhàng co rút.

"Nói em là của một mình anh, nhanh, rồi cho em bắn." Vương Tuấn Khải không ngừng động tác, hạ thân của cậu trong tay hắn cũng đã không chịu đựng được nữa mà nổi đầy gân xanh.

"Em... em là của... một mình anh. Vương Nguyên là của... một mình... Vương Tuấn Khải... Aaa... Ưm…" Hạ thân bị đôi tay to lớn giam cầm đột nhiên được thả, khiến Vương Nguyên thét lên rồi bắn ra.

Vương Nguyên sa vào kɧoáı ©ảʍ run lẩy bẩy, đôi mắt ngập nước khẽ nheo lại, vô lực ngã trên bàn trang điểm.

Vương Tuấn Khải ôm lấy rồi xoay người cậu lại, để cậu chống hai tay lên bàn trang điểm, đưa lưng về phía mình, đôi chân mềm nhũn của Vương Nguyên khiến cậu thiếu chút nữa ngã sấp xuống, được Vương Tuấn Khải đỡ lấy trên bàn trang điểm, hạ thân vẫn còn ra vào rất nhanh, Vương Tuấn Khải thấp giọng nói vào bên tai Vương Nguyên, "Nhìn vào gương."

Vương Nguyên giương mắt nhìn vào bản thân trong gương, đôi mắt đẫm nước mơ hồ, trên xương quai xanh là dấu hôn hắn lưu lại, cùng với động tác phía sau là hơi thở dồn dập, trên mặt đỏ ửng bởi vừa mới qua cao trào, còn có chút mê muội.

"Ưʍ... không... nơi đó..." Bị hình ảnh đáng hổ thẹn này làm cho cả người run rẩy, quay đầu lại, hạ thân của cậu đã lại sớm đứng lên rồi.

Vương Tuấn Khải khẽ cười nhìn phản ứng đáng yêu của cậu, bình tĩnh nói cậu nhìn về phía trước, tốc độ phía dưới lại tăng nhanh hơn.

"Nhìn về phía trước, anh muốn cho em xem, xem bản thân bị anh khống chế như thế nào..." Vương Tuấn Khải cắn răng hưởng thụ nơi đó của Vương Nguyên co rút từng đợt, mồ hôi chảy dọc từ Thái Dương xuống, hắn biết rõ điểm mẫn cảm của cậu, càng ra vào dữ dội.

"Ưm ưm ưʍ... a a..." Rốt cuộc không kìm được nữa mà rêи ɾỉ, đại não Vương Nguyên trống rỗng, hai chân kịch liệt run rẩy, thân dưới run rẩy rồi lại bắn ra, hoa huyệt phía sau co rút mạnh, nghênh đón chất lỏng nóng như lửa.

Hai người ôm nhau, dừng lại thở dốc. Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên, chậm rãi rút thân dưới ra, kèm theo đó là một dòng chất lỏng màu trắng, chảy dọc theo đùi cậu xuống dưới.

Cả người vô lực được hắn ôm lấy trên bàn trang điểm, hai người im lặng nhìn nhau, trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.

Thời gian còn dài…