Chương 6

Thân là một người sát thủ, phải nói là Vô Thương đã sớm nhìn thấu được sinh tử, hoặc là không sợ chết, nhưng khi bị người đàn ông kia bắt quỳ gối xuống trước mặt hắn, cho dù chỉ là nhàn nhã ngồi ở trên ghế sô pha da trâu nhấm nháp một ly rượu đỏ nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được khí tức ma quái đen tối và đẫm máu trên người hắn. Khi đôi bốt quân đội cổ dài hiện ra trong tầm nhìn thấp hơn của cậu và khi hắn cúi người xuống, thì mùi hương hoa hồng ngọt ngào phảng phất xộc vào mũi cậu đến tận phổi, lúc đó Vô Thương cảm thấy được cảm giác áp bách ngột ngạt cùng sự sợ hãi tột độ…

Cậu biết rằng, mình đã không thể thoát ra được nữa.

Rõ ràng là những ngón tay mảnh khảnh, nhưng khi chúng khống chế cậu, chúng lại có sức mạnh không thể nghi ngờ, mặc dù Santa đang mỉm cười với cậu, nhưng lại khiến cậu cảm thấy nơi sâu trong bóng tối có một luồng khí lạnh không thể cưỡng lại được đang sinh ra.

Nhưng, cậu không thể sợ hãi, cũng không thể khuất phục.

Vô Thương biết rõ bây giờ mình không có chút sức lực để phản kháng, nhưng cậu cũng không thể từ bỏ sự tự do còn quan trọng hơn cả sinh mệnh kia. Nếu cậu đánh mất đi cái quyền quan trọng nhất của con người này, thì cậu không thể được coi là một con người. Có lẽ, cậu sẽ thực sự mất đi phẩm giá cuối cùng của mình và trở thành một sủng vật ...

Rụt lại bàn tay sưng đỏ, Vô Thương nằm ngửa trên chiếc giường lớn trải ga trắng sạch sẽ, nắm chặt tay.

Cậu nhất định phải trốn thoát khỏi đây!

"Chủ nhân, đã như vậy.”

Quản gia trẻ tuổi mặc âu phục màu đen nghiêm chỉnh lẳng lặng đứng trước bàn làm việc, lưng hơi khom khom thành một vòng cung cực kỳ cung kính, mái tóc đen mềm mại xõa ngang trán, che đi thần sắc trong mắt.

Santa đặt chiếc túi thông tin màu vàng nâu trên tay xuống, ngón trỏ tay phải gõ trên mặt bàn tạo ra âm thanh cộc cộc.

"Kẻ đó đã bán cho tôi một sủng vật rất thú vị."

Quản gia hơi ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt không rõ của vị chủ nhân, sau đó lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tấm thảm cổ Ba Tư thủ công có hoa văn phức tạp dưới chân, không dám lại nhìn khuôn mặt có ma lực mà bất cứ ai cũng điều sẽ bị thu hút kia. Tất nhiên người này biết sủng vật thú vị mà chủ nhân đang nói đến là ai, chỉ là kẻ đó cũng chỉ là một sát thủ nhỏ bị thất bại trong một nhiệm vụ ám sát và bị bán vào "Saligia", có thể được chủ nhân chọn làm sủng vật, chắc hẳn kẻ đó phải cảm thấy vô cùng may mắn, vì vinh dự này là điều mà không phải ai cũng có thể mơ tưởng tới được...

Quản gia mím môi, nghe thấy giọng nói trầm ấm của chủ nhân vang lên, mang theo chút lơ đãng.

"Vô Cung, nếu sủng vật bị thương ở da lông thì sẽ nhìn không đẹp nữa."

"Vâng, chủ nhân."

Anh ta kính cẩn nghe theo lời chủ nhân cung kính cúi đầu chào, Vô Cung thấy chủ nhân đang nhắm mắt ngồi thiền, thì lặng lẽ rời khỏi thư phòng.