Chương 6/2

Nghe được cửa phòng bị khóa vang lên tiếng vặn nhỏ, Vô Thương đã từ trong giấc ngủ chập chờn tỉnh dậy. Có một thiếu niên đẹp trai với mái tóc đen mềm mại, bưng một chiếc đĩa bạc đựng thức ăn và nước uống bước vào.

Ánh mắt lạnh lùng của Vô Thương nhìn thanh niên đặt đồ ăn lên giường, cậu cũng nhìn ra trong mắt thanh niên kia lộ ra vẻ bình tĩnh cùng lãnh đạm, coi như không có gì. Trong mắt những người hầu này, cậu chỉ là một sủng vật bất tài bị giam cầm và nuôi dưỡng, không có khả năng phản kháng và chỉ là một món đồ chơi thú vị cho những người được gọi là chủ nhân của họ chơi đùa mà thôi.

Cho đến khi thanh niên ra khỏi phòng đóng cửa lại, thì Vô Thương cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tự nhiên cậu cũng không muốn có tâm tư cùng người khác nói chuyện.

Trước người đàn ông đã giam cầm mình, cậu đã tỏ ra yếu đuối và tìm kiếm một cơ hội thích hợp để trốn thoát. Có lẽ, hôm nay là một cơ hội tốt.

Sau khi quan sát, Vô Thương không tìm thấy bất kỳ lính canh nào trong biệt thự này, cùng những người hầu bình thường đó không phải là trở ngại đối với cậu. Hơn nữa, lúc này người đàn ông kia hẳn là đã buông lỏng giám sát đối với cậu, bởi vì bây giờ cậu hoàn toàn không có khả năng chạy trốn.

Vô Thương âm thầm nắm chặt nắm tay, đêm nay, cậu nhất định phải trốn thoát.

Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng rằm dịu dàng và ấm áp, tuy ánh trăng không chói chang như mặt trời ban ngày nhưng vẫn có thể soi rõ dấu vết của sự vật trên mặt đất. Có vẻ như đêm nay không phải là thời điểm tốt nhất để trốn thoát, nhưng Vô Thương không có ý định chờ đợi cơ hội tiếp theo nào nữa. Lòng tự trọng như một con người của cậu đã khiến cậu không thể chịu đựng thêm được nữa.

Cậu áp tai vào cửa lắng nghe một lúc, sau khi xác định không có tiếng người hầu đi lại trong biệt thự, thì Vô Thương mới nhẹ nhàng mở cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ là sự tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có tiếng lá xào xạc khi cơn gió lướt qua. Các cửa sổ trên tầng hai cách mặt đất khoảng 5 mét, điều này không thành vấn đề đối với Vô Thương vì chiều cao của cậu tương đối lớn đối lớn hơn so với người bình thường. Để tránh kinh động đến những người khác, Vô Thương lấy tấm ga trải giường đã được nhào thành một sợi dây, buộc chặt một đầu của nó vào lá cửa sổ và ném đầu còn lại ra ngoài cửa sổ.

Mặc dù tay trái bị thương ảnh hưởng một chút đến tốc độ nhưng Vô Thương vẫn mạnh mẽ lao xuống tấm trải giường. Khi chân cậu chạm vào mặt đất rắn chắc, thì trái tim của Vô Thương càng trở nên căng thẳng hơn. Cậu đã thành công được một nửa, kế tiếp liệu cậu có thể chạy thoát khỏi phạm vi của căn biệt thự hay không mới là điểm mấu chốt. Sau khi cẩn thận nhìn xung quanh và không phát hiện điều gì bất thường, Vô Thương bước nhanh qua bụi hoa hồng, bóng dáng cậu chạy về phía con đường bên ngoài như một con báo đen thoát khỏi gông cùm. Chỉ cần cậu có thể vượt qua được sườn núi kia, là cậu sẽ được tự do...