Chương 8

Thế nào? Tôi cảm thấy có lẽ Tống Thu Hiền bị cha anh ta sốt ruột ép điên rồi, thần trí mê man, mệt anh ta nghĩ ra cái chủ ý tồi này.

Tôi đã gặp ông chủ nhà họ Tống vài lần, là người kiểu xưa điển hình, toàn khịt mũi coi thường những người trẻ tuổi tiếp thu nền giáo dục kiểu mới hiện nay, đặc biệt là không thích phụ nữ kiểu mới, “xuất đầu lộ diện” bên ngoài. Theo lời ông ta thì chính là, “Hoang đường! Hoang đường! Trò cười lớn nhất thiên hạ!” Tuy rằng nói chuyện với tôi ông ta rất dịu dàng hòa nhã, nhưng đó là do Nghiêm Trọng, nếu Nghiêm Trọng không có mặt, Tống lão gia còn không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.

Con trai cả Tống Thu Nhân của Tống gia là người có chủ kiến, sau khi du học hai, ba năm ở nước Đức, trực tiếp đưa một người phụ nữ ngoại quốc tóc màu mật, mắt xám về. Sau khi gặp nhau, ông già tức giận thổi râu trừng mắt, suýt thì tắt thở, nhưng lại chẳng làm gì được Tống Thu Nhân, đành phải nén giận, đặt hết những ảo tưởng kiểu cũ của ông ta lên người Tống Thu Hiền không có tương lai, hy vọng có thể tìm một người phụ nữ thế gia vọng tộc, dịu dàng, hiền thục cho Tống Thu Hiền, giúp chồng dạy con, giỏi làm việc nhà, tương lai sinh một đứa cháu trai cho Tống gia, để ông ta có thể ngậm kẹo đùa cháu, mỉm cười lúc tuổi già.

Cho nên những năm gần đây Tống Thu Hiền toàn bị bắt đi xem mắt với những người phụ nữ của gia đình kiểu cũ, mặc áo ngắn, váy dài, giày thêu, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nếu Tống Thu Hiền không chủ động tìm đề tài để nói, bọn họ có thể an tĩnh ngồi ở quán cà phê cả ngày.

Thấy tôi không có ý giải cứu anh ta ra khỏi nước sôi lửa bỏng, Tống Thu Hiền cố ý thở dài một hơi, mang ghế dựa sau lưng đến, tê liệt ngã xuống ghế như khối cao su mềm, ngón tay dài cầm lấy một đoạn dây nhỏ rũ xuống bên hông tôi chơi đùa.

“Chim sẻ nhỏ càng ngày càng vô tình rồi.”

Cộp.

Cộp.

Cộp.

Là tiếng Nghiêm Trọng lên tầng.

Tôi không kịp để ý đến lời nói ngu xuẩn của Tống Thu Hiền, vừa nghe thấy tiếc bước chân quen thuộc liền vội vàng đi đến cửa đón Nghiêm Trọng.

Vừa mở cửa ra, tôi thấy Nghiêm Trọng đang định tìm chìa khóa trong cặp công văn bằng da của anh, còn có, Thẩm Giác theo sau Nghiêm Trọng.

“Tiên sinh về rồi.”

“Ừ.”

“Không đi vào à?” Nghiêm Trọng thấy tôi chắn ở lối đi bất động, bèn lách qua tôi vào nhà, sau đó xoay người đón Thẩm Giác vào, “Thẩm Giác em đến phòng sách của thầy đi.”

“Vâng thưa thầy Nghiêm. Xin chào Tiểu Tước, a, cả Tống tiên sinh nữa.” Là giọng nói ấm áp, làm người ta không thể sinh ra ác cảm với cô ấy.

“Em Tiểu Giác cũng đến rồi, mau vào ngồi đi!”

“Cảm ơn Tống tiên sinh.”

Thẩm Giác quen thuộc bước từ lối đi ở cửa đến phòng sách của Nghiêm Trọng, như là đã đi qua trăm ngàn lần.

“Tiểu cô nương này không tồi, giống con chim sơn ca nhỏ. Hơn nữa, cô bé này giống Cù Nhiên đến sáu bảy phần.” Tống Thu Hiền nhìn bóng dáng Thẩm Giác, suy tư rồi nói.

Cù Nhiên? Ở đây mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ nghe hai người bọn họ nhắc đến cái tên này.

“Cù Nhiên là ai?”

“Ai da, đấy, sao lại nhớ đến cô ta rồi. Không sao không sao, không liên quan đến trẻ con.” Xem ra anh ta rất hối hận khi nhắc đến cái tên này.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, lòng hiếu kỳ thúc đẩy tôi tiếp tục truy vấn, “Cù Nhiên, là... vị hôn thê của tiên sinh?”

“Hả? Sao em lại biết chuyện này? Tiên sinh kể với em sao?”

“Thì... có nhắc đến một hai lần, chỉ biết cô ta là vị hôn thê của tiên sinh.” Tôi nói dối không đổi sắc mặt, ngay cả mặt cũng không đỏ lên chút nào.

“Đã là chuyện lâu lắm rồi, trước khi chân tiên sinh chưa biến thành như vậy bọn họ tốt lắm, vốn dĩ đính hôn luôn rồi, cũng đã hẹn nhau đi du học rồi. Nhưng tiên sinh xảy ra chuyện, người nọ... liền, một mình đi rồi, hôn ước chó má đó cũng biến mất rồi.”

“Vậy tiên sinh và Thẩm Giác, không phải là...”

“Ôi chao, không đâu không đâu. Tuổi còn trẻ, nghĩ rất nhiều, chuyện của tiên sinh em đừng quan tâm.” Nói rồi tay Tống Thu Hiền cũng không thành thật, anh ta búng trán tôi.

Tôi xoa xoa chỗ trán bị anh ta búng đỏ lên, nói: “Biết rồi biết rồi, anh đừng động chân động tay.”

Nhưng nói thì nói vậy, suy nghĩ hỗn loạn trong óc nhảy ra không ngăn được, giống như soda có ga bán trên đường, lắc một cái, sẽ có những bọt khí mới cuồn cuộn bốc lên.

Nghiêm Trọng thích Thẩm Giác sao? Anh biết Thẩm Giác thích anh sao? Vì sao Nghiêm Trọng lại đưa Thẩm Giác đến phòng sách? Nhìn Thẩm Giác làm anh nhớ đến vị hôn thê sao? Thẩm Giác sẽ trở thành nữ chủ nhân nhà này sao? Như vậy Nghiêm Trọng vẫn sẽ đối tốt với tôi sao? Anh vẫn sẽ yêu quý tôi sao? Anh sẽ, đuổi tôi đi sao?

.....

Hết nghi vấn này đến nghi vấn khác nảy lên trong đầu tôi, làm cho cả người tôi trở nên phình phình trướng trướng, quả thực muốn vào phòng sách trực tiếp lớn tiếng hỏi rốt cuộc bọn họ đang làm gì.

Không thở nổi.

Không được.

Tôi bỗng nhiên xoay người vào phòng bếp, khiến Tống Thu Hiền giật nảy mình.

“Sao vậy, đột nhiên đi vào?”

Cầm lấy ấm nước trên bàn đổ nước vào chén, anh ta vừa nói chuyện với tôi tay tôi liền run lên, trà đổ ra bàn. Tôi lại vội vàng cầm miếng vải lau.

“Tôi rót nước cho tiên sinh, ngài ấy vừa mới về.”

“Rót nước thì rót nước, mất hồn mất vía như vậy làm gì..."