Chương 7

Từ hôm đó trở đi, tôi luôn cố gắng tránh Nghiêm Trọng, anh nói chuyện với tôi, tôi cũng thất thần.

Có điều, khoảng thời gian này, hạng mục nghiên cứu của Nghiêm Trọng ở trường đại học đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, cực kỳ bận rộn. Thẩm Giác cũng thường xuyên đến đây tìm Nghiêm Trọng tham khảo ý kiến, bởi vậy anh cũng không chú ý đến hành động cứng nhắc của tôi, làm như tất cả mọi thứ đều bình thường.

Kỳ lạ là, dạo gần đây ngày nào Tống Thu Hiền cũng đến.

Cốc, cốc, cốc, cốc ————, cốc ————

Tiếng đập cửa một ngắn hai dài truyền đến, không cần nghĩ nhiều cũng biết là Tống Thu Hiền lại đến nữa, tội vội vàng xoay người xuống giường đi mở cửa cho anh ta, giày cũng chưa đeo.

Mặt trời lên cao, lúc này dì Phương đã đến, thấy tôi lao ra khỏi phòng như đạn pháo nhỏ, dì nhanh chóng tháo tạp dề xuống, vò thành cục ném xuống sô pha chạy đến ngăn tôi lại, “Trời ơi, Tiểu Tước! Chạy chậm một chút thôi, dì đi mở cửa dì đi mở cửa, cháu về phòng đi, mặc quần áo rồi hãy ra. Trời ạ, sao lại không đeo giày chứ, cảm mạo bây giờ, nói nhiều lần rồi mà cháu không nghe.” Nói rồi dì ấy đẩy tôi về phòng.

Nghiêm Trọng thuê dì Phương đến quản lý chuyện nhà, sáng sớm mỗi ngày sẽ đến dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn cho một ngày xong rồi mới rời đi.

Đối phó với dì Phương tôi là lão luyện rồi, tôi giả vờ đi vài bước theo bước chân dì ấy, đợi dì ấy thả lỏng tôi liền xuyên qua khoảng trống dưới cánh tay dì, lao đến cửa, mở chốt cửa, xoay tay, liền mạch lưu loát.

Vừa mở cửa, quả nhiên gương mặt của Tống Thu Hiền xuất hiện ở cửa, tay xách túi giấy. Thấy tôi nhìn, anh ta quơ quơ túi giấy với tôi, “Đồ em thích này.”

“Đứa nhỏ này, em thật kì lạ, ngày nào nha đầu chết tiệt Tống Thu Lam cũng kêu muốn ăn đồ ăn của người nước ngoài, cái gì mà bánh mì, cái gì mà sôcôla, em thì ngược lại, mấy miếng bánh đậu xanh, bánh điều đầu, đã dụ được em rồi.”

Anh ta chậm rì rì bước từ cửa đến bàn ăn phòng khách, đặt túi giấy lên bàn, “Tiên sinh đâu?”

Tôi chuyên chú tháo dây quấn túi giấy, lười không trả lời anh ta.

Thấy tôi không để ý đến anh ta, anh ta nâng cánh tay trái lên vắt qua vai tôi, hơi cúi người, “Vẫn còn giận tiên sinh à? Nữ học sinh kia, tên là gì nhỉ, Thẩm Ngọc đúng không, không phải là học sinh của tiên sinh sao, đến thỉnh giáo vấn đề không phải rất bình thường sao, em khó chịu cái gì?”

Không đợi tôi trả lời, anh ta lại nói suy nghĩ tiếp theo của mình, “Anh nói này Tiểu Tước, không phải là, em sợ cô gái kia đến thường xuyên, tiên sinh không thương em nữa? Yên tâm yên tâm, em chính là ‘con gái’ của tiên sinh.”

“Người ta tên Thẩm Giác! Không phải Thẩm Ngọc!” Tống Thu Hiền nói cũng không phải không đúng hoàn toàn, tôi không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể theo bản năng hung dữ liếc anh ta một cái.

Thuận lợi tháo một cái dây quấn ra, tôi cầm một miếng bánh đậu xanh bỏ vào miệng, lại thuận tay đút cho tiểu Tống tiên sinh một miếng, để anh ta có thể an tĩnh một lát.

“Giác?”

“Giác, Giác trong ngọc thạch!”

“À, hóa ra tên là Thẩm Giác...”

Thẩm Giác là học sinh đại học của Nghiêm Trọng. Giác, ngọc đẹp, quả thực cô ấy giống một khối ngọc thạch sáng chói bắt mắt. Cô ấy để kiểu đầu học sinh thịnh hành, gương mặt tràn ngập khí thế mạnh mẽ. Cô ấy luôn thích mặc quần, làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, học giỏi, không giống các tiểu thư trong trường học, một ngày đổi một bộ sườn xám hoặc âu phục, tụ tập mở tiệc trà. Cho nên Nghiêm Trọng cũng rất tán thưởng cô ấy, nhắc đến Thẩm Giác gương mặt sẽ giãn ra, thái độ hòa ái dễ gần xưa nay chưa từng có.

Gần đây cô ấy đến rất thường xuyên, nói là đến thỉnh giáo, nhưng tôi có thể nhìn ra, cô ấy thích Nghiêm Trọng, mỗi khi Nghiêm Trọng cúi đầu viết gì đó, ánh mắt của cô ấy sẽ từ bàn sách chuyển qua mặt Nghiêm Trọng, ai lại không nhìn ra cô ấy là thiếu nữ đang hoài xuân chứ.

Chỉ có Tống Thu Hiền và Nghiêm Trọng không biết thôi.

“Vậy còn anh? Xem mặt thế nào rồi?” Tôi hất cánh tay anh ta trên cổ tôi xuống, dựa vào lưng ghế phía sau hỏi anh ta.

Không ngoài dự đoán, khóe miệng anh ta hạ xuống, “Còn có thể thế nào nữa, thì cũng thế thôi. Anh cũng không phải hàng ế gì, vậy mà lão già gấp đến độ... để anh kết hôn với người phụ nữ như vậy...”

Anh ta càng nói thanh âm càng nhỏ, miệng vẫn đang nhai điểm tâm tôi vừa mới đưa cho anh ta, căn bản không nghe rõ anh ta đang nói gì.

Dì Phương pha trà xong bưng đến cho chúng tôi, thấy anh ta đã nuốt bánh đậu xanh, tôi lại vội vàng đưa chén trà cho anh ta.

Nhưng chén trà này cũng không thể lấp kín miệng Tống Thu Hiền, anh ta đưa chén trà đến bên miệng nhấp một ngụm nhỏ, “Ai, Tiểu Tước, em thấy anh thế nào?”

Cánh tay vừa hất xuống lại được thể quấn lên, “Em xem, năm nay anh hai mươi sáu, chúng ta cũng không chênh lệch lắm, anh cũng chỉ... hơn em tám tuổi thôi. Em là con gái nuôi của tiên sinh, có lẽ ông già cũng sẽ không nói gì. Thế nào thế nào? Anh đối với em tốt như vậy, mỗi lần đến đều mua điểm tâm cho em.”

Dứt lời còn quay đầu nhìn sắc mặt của tôi bằng ánh mắt chờ mong.