Chương 21: Thứ em mất là đồng tiền hôi hám, thứ cậu ấy mất là tự do quý giá

Chương 21:

Nghiêm Gia Ngọc ban đầu tổ chức bữa tiệc này là muốn gặp mặt Hàn Thành, muốn cùng y ôn lại chuyện xưa, tiếp tục tiền duyên, khôi phục quan hệ hảo hữu trước đây. Kết quả là bị Trầm Thiến Sơ làm loạn thành một mớ hỗn độn, nếu như giấc mộng cũ không còn, sau này nhớ lại cũng sẽ biến thành ác mộng.

Cậu ta kìm nén cơn tức giận, ăn xong cơm nước, khi ra về đưa từng món quà mà chính mình đã chuẩn bị cho từng người một.

“Xin lỗi nha, tiểu Trầm , ta không biết sự tồn tại của ngươi, cho nên mới không chuẩn bị quà cho ngươi.” Nghiêm Gia Ngọc thấp giọng nói.

Trầm Thiến Sơ không chút khách sáo: “Không sao, lần sau đưa cũng được.”

Nghiêm Gia Ngọc:…

Nghiêm Gia Ngọc bất ngờ không kịp đề phòng đã bị đối thủ hạ cho knout.

Trầm Thiến Sơ chỉ là theo bản năng muốn chọc tức cậu ta thôi, hắn cũng không thực sự muốn món quà này này, vì vậy hắn đã nở một nụ cười pha trò ngay khi nói xong: "Tôi đùa thôi, yên tâm đi Ngọc ca ca, tôi không cần quà đâu. ”

Hàn Thành nghe xong đưa túi giấy Nghiêm Gia Ngọc vừa tặng đưa cho Trầm Thiến Sơ: "Quà của tôi cho em. ”

“ Không cần, cái này là Gia Ngọc ca ca đưa cho anh nha. ” Trầm Thiến Sơ nói.

Hàn Thành kéo tay hắn lên, đặt chiếc túi vào tay hắn: “Không phải của tôi chính là của em sao?”

Nghiêm Gia Ngọc cảm thấy hơi khó chịu khi thấy y làm như thế này, gương mặt đầy ủy khuất nhìn Hàn Thành.

Hàn Thành vừa lúc không nhìn thấy, vươn tay ôm Trầm Thiến Sơ: “Đi thôi.”

“Ồ.” Trầm Thiến Sơ đành phải phối hợp với hắn , xách túi đi theo.

“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Hàn Thành nói với Ngô Dương và Duẫn Minh Diệu.

Duẫn Minh Diệu đang xem diễn trực tiếp, nghe thấy lời nói, anh liếc nhìn Nghiêm Gia Ngọc mất mác bên cạnh, và hỏi: "Cậu không định tiện đường trở Gia Ngọc về luôn sao?"

"Không được, Sơ Sơ và tôi có mặt khác sự tình e rằng hơi bất tiện. "

" Vậy các cậu đi trước đi. Để tôi trở Gia Ngọc về. " Ngô Dương cực kì trượng nghĩa.

Duẫn Minh Diệu bất đắc dĩ nhìn thằng bạn chí cốt và sâu sắc thấy rằng, không có gì lạ khi thằng bạn của anh vẫn còn độc thân sau trong nhiều năm như vậy. Trong tình huống này mà lại đề xuất như thế. Quả thực là thẳng nam sắt thép, không nhìn ra là cậu cong chỗ nào!

Hàn Thành lên tiếng, chào tạm biệt Duẫn Minh Diệu cùng Ngô Dương, đưa Trầm Thiến Sơ ra khỏi nhà hàng và đi về phía xe của y.

Trầm Thiến Sơ lắc lắc cái túi trong tay, có chút tò mò muốn biết trà xanh Nghiêm Gia Ngọc đưa cho Hàn Thành thứ gì nha?

Khi đang suy nghĩ, hắn nghe thấy có người hét lên sau lưng mình: “Hàn ca? Thiến Sơ?”

Giọng nói có chút quen thuộc, Trầm Thiến Sơ quay đầu lại và kinh ngạc nhận ra đó là Từ Khải!

Không chỉ có anh, bên cạnh còn có trà xanh tinh Trầm Thiến Vũ đang hoang mang nhìn hắn!

“Thật sự là hai người!” Từ Khải kích động nói: “Nhìn từ xa tôi đã thấy giống như bóng dáng của Thiến Sơ và Hàn ca, nhưng không ngờ lại chính là hai người nha.”

Trầm Thiến Sơ:… Đúng vậy, thật là trùng hợp.

Trầm Thiến Vũ nhìn Trầm Thiến Sơ, sau đó đưa mắt sang Hàn Thành bên cạnh hắn.

Hàn Thành hôm nay mặc quần áo có chút giản dị, áo khoác hưu và quần ngố.Y gần như viết trên mặt rằng tôi chỉ tùy tiện tới đây ăn bữa cơm, nhưng khí chất bất phàm liên tục thoát ra trên người Hàn Thành, cùng với các đường nét nổi bạt trên khuôn mặt đầy góc cạnh, và bây giờ hai người đang đứng bên cạnh một chiếc xe hơi, ai cũng biết chiếc xe này không rẻ, chính chủ cũng không rẻ.

Hơn nữa, Từ Khải há mồm ngậm miệng đều là Hàn ca.

Trầm Thiến Vũ nhớ tới Từ Khải vừa rời khỏi khách sạn nhìn thấy bọn họ từ xa, liền nói: "Tiểu Vũ, em xem đó có phải ca ca em không?" Hắn ta chưa kịp trả lời anh ta đã chạy tới chỗ người ta, trong lòng không khỏi buồn phiền và có chút khó chịu.

Bây giờ Từ Khải thật sự giống như đối với phế vật Trầm Thiến Sơ này sinh ra nồng đậm hứng thú.

Anh ta không thực sự thích Trầm Thiến Sơ, phải không?

Bên cạnh Trầm Thiến Sơ hình như còn có người, đây là ai? Bạn trai mới của Trầm Thiến Sơ? Tên đó không nên soái như vậy? !

Hơn nữa Trầm Thiến Vũ nhìn chiếc xe địa hình bên cạnh, không biết có phải là của y hay không, nếu là xe có biển số, người này nhất định không phải người bình thường!

Nội tâm của Trầm Thiến Sơ biến chuyển một cách nhanh chóng, trong một chớp mắt, một nụ cười là đã có trên khuôn mặt của hắn ta, hắn ta nhìn Trầm Thiến Sơ một cách cực kì dịu dàng, "Ca ca, vị bên cạnh anh là ...?"

"Điều này cùng ngươi có quan hệ gì?. ” Trầm Thiến Sơ hờ hững nói.

Trầm Thiến Vũ nhíu mày, híp mắt, thay đổi một tư thế đáng thương và khiêm tốn hơn: "Ca ca à, anh đừng tức giận. Em chỉ quan tâm đến anh thôi. Anh đã xa nhà nhiều ngày như vậy rồi. Ba mẹ và em lo lắng cho anh lắm. Anh khi nào mới nguyện ý thừa nhận lỗi lầm với cha mẹ? "

" Phải không? "Trầm Thiến Sơ nhìn tách trà nồng đậm trà khí trước mắt, nảy ra một ý hay trong đầu: " Ngươi lo lắng cho ta nhiều như vậy? "

" Tất nhiên rồi . " Trầm Thiến Vũ vội vàng đáp lời: " Em tìm anh mấy ngày nay! Anh mấy ngày nay đi đâu vậy ạ? "

" Ngươi không cần biết ta đi đâu, nếu ngươi đã lo lắng cho ta như thế, tại sao không chuyển cho tôi mấy vạn tiêu xài đi? Ngươi cũng nên biết rằng bố mẹ đã đóng băng thẻ của tôi. Hiện tại tôi không có nhiều tiền. Em trai tốt, nếu em đã rất lo lắng cho tôi. Cũng không thể nhìn người anh trai này ăn xin ngoài đường, nằm sương uống gió bắc mà sống chứ? ”

Trầm Thiến Vũ:…

Trầm Thiến Vũ muốn từ chối, chợt nghe âm thanh khϊếp sợ từ miệng Từ Khải thoát ra:"Thúc thúc và dì đem thẻ của cậu đóng băng rồi."

“ Không phải vậy." Trầm Thiến Sơ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã: "Không biết tại sao cha mẹ ta lại ra tay nhẫn tâm như vậy. Đối với đứa con ruột này có thể đuổi cùng gϊếŧ tận! Cũng may ta có một người em trai tốt, lo lắng cho ta, nhớ ta, sợ ta ở bên ngoài gặp ủy khuất. Tôi rất vui khi gặp được em trai ở đây hôm nay, tiểu Vũ, em như vậy thiện lương, như vậy ôn nhu lại lo lắng cho ta như thế, có phải em rất sẵn lòng chuyển tiền cho anh chứ? Em khẳng định không muốn nhìn hấy người ca ca này tứ cố vô thân đúng không? "

" Tiểu Vũ chác chắn rất sẵn sàng! " Từ Khải không chút do dự.

Trầm Thiến Sơ thuận thế lấy điện thoại di động ra, mở mã thanh toán Alipay, đưa cho Trầm Thiến Vũ.

“Anh biết là em sẽ đồng ý, tiểu Vũ, em thật sự là một người đệ đệ tốt.”

Trầm Thiến Vũ nhìn mã thanh toán trước mặt, không đúng, chuyện gì đang xảy ra? ! Hắn ta nói sẽ chuyển tiền cho Trầm Thiến Sơ khi nào!

"Ca ca, ta..."

“Ồ ồ ồ, tôi biết.” Trầm Thiến Sơ lập tức ngắt lời hắn ta: “Em không biết chuyển bao nhiêu sao? Này, không cần quá nhiều, mười vạn là đủ rồi.”

Hắn nói xong, nhìn Hàn Thành cười nói: "Anh thấy đệ đệ tốt này của tôi không, chuyển tiền mà còn hỏi tôi cần bao nhiê. Không giống như những cẩu bằng hữu trước đây của tôi, khi tôi nói về việc vay tiền, họ đều nói không có, rất khi dễ người ta, lhi đó là tôi quá ngốc đi? Một phú nhị đại trên người không phải có mấy chục vạn sao? nói ra không phải là làm mất mặt chính mình à, còn làm mất luôn cả mặt của cha mẹ, cho nên ta không thể nói ta là phú nhị đại nha. Nếu làm cũng phải là phú nhị đại chăm chỉ làm việc? "

Hàn Thành cười tủm tỉm: " Ừm, em nói rất đúng. "

Trầm Thiến Vũ: ...

Trầm Thiến Sơ quay đầu đối mặt với hắn ta, vẻ mặt ôn nhu: " Em không giống anh, tiểu Vũ à, em thực sự là phú nhị đại giàu có, em có tiền, ca ca biết! ”

Ngươi biết cái rắm! Trầm Thiến Vũ tức giận, cho dù hắn ta có tiền, nhưng đó đều là tiền của ta! ! Cùng ngươi một xu quan hệ cũng không có! !

Tuy nhiên,có những lời nói lúc nãy của Trầm Thiến Sơ, nếu lúc này hắn ta nói bản thân không có tiền, Từ Khải chắc chắn sẽ không tin vào điều đó, anh ta sẽ cảm thấy rằng hắn ta không muốn giúp đỡ người ca ca tội nghiệp không nơi nương tựa của mình.

Trầm Thiến Vũ nghiến răng nghiến lợi, nề nà này nọ một lúc, ngập ngừng vùng vẫy: "Nếu cha mẹ biết chuyện này ..."

"Bọn họ nhất định cảm thấy em thật thiện lương nha. Nhà ai cũng hi vọng huynh đệ trong nhà vui vẻ hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau! "

" Đúng đúng . " Từ Khải lặp tức phụ họa:" Đừng lo lắng tiểu Vũ. Khi bố mẹ tôi cắt tiền tiêu vặt của tôi trước đây, chính anh trai và chị gái tôi đã tiếp tế ta. Ba mẹ ta còn rất vui vẻ nữa thì đằng khác "

" Em xem. " Trầm Thiến Sơ nhấc ngón tay hướng Từ Khải: "Thật là một ví dụ sống động, em yên tâm rồi chứ! "

Trầm Thiến Vũ: ...

Trầm Thiến Vũ chưa bao giờ giống như bây giờ cảm thấy Từ Khải từ không phải là liếʍ cẩu mà là xuẩn cẩu!

Hắn ta hôm nay không nên ra ngoài cùng Từ Khải, lại càng không nên cùng anh ta đến đây! Đồng đội heo này! Anh ta có phải là con chó của Trầm Thiến Sơ không? Giúp hắn nhiều như vậy!

Trầm Thiến Vũ tức đến mức muốn xoay người rời đi, nhưng hắn ta lại không thể làm sụp đổ hình tượng đóa hoa trắng mỏng manh dịu dàng trong lòng Từ Khải, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, cực kỳ không cam lòng mà giả bộ rộng lượng chuyển mười vạn cho Shen Qing.

Trầm Thiến Sơ nghe tiếng báo chuyển khoản đến Alipay của bản thân, âm thanh phá lệ thanh thúy dễ nghe.

Thật là một buổi tôi vui vẻ, hắn không chỉ có một bữa ăn ngon mà còn kiếm được rất nhiều tiền một cách bất ngờ.

“Cám ơn tiểu Vũ, em thật tốt bụng, vậy tôi về trước đây .” Trầm Thiến Sơ nhận tiền xong, liền kéo Hàn Thành lên xe.

Trầm Thiến Vũ vội vàng ngăn hắn lại: "Ca ca à, anh chưa nói cho em biết anh sống ở đâu? Còn có bên cạnh anh là ...?"

"Tôi không nói, cùng em không có liên quan."

Trầm Thiến Vũ quả thực tức muốn chết, hắn ta bỏ ra mười vạn còn không thể mua được hai câu trả lời sao? !

"Ca ca, sao anh có thể như thế? Anh biết là em lo lắng cho anh. Anh cố ý đúng không?"

Trầm Thiến Sơ đúng lý hợp tình: "Hời tôi không có biện pháp nào , tôi rất lạnh khốc vô tình, không giống như em, có tấm lòng nhân hậu thiện lương như thế, một lòng luôn vì người khác lo lắng, là tôi không tốt bằng em."

Trầm Thiến Vũ: ...

"Vậy cho nên ca ca tôi đây sẽ rời đi trước, không chọc giận em làm em buồn nữa. ” Trầm Thiến Sơ nói xong, liền vươn tay chuẩn bị kéo cửa xe.

Nhìn thấy hắn đối xử với Trầm Thiến Vũ như vậy, Từ Khải không nhịn được nói:: “Thiến Sơ, sao cậu có thể cư xử với đệ đệ mình như thế?”

Anh ta vừa nói xong, liền nghe thấy một giọng nói ôn hòa dịu dàng, hòa hoãn nói: “Ngươi gọi em ấy là gì? ? ”

Từ Khải:! ! !

Từ Khải cứng ngắc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hàn Thành đang cười cười nhìn mình.

Làm sao anh ta có thể quên được! ! ! Hàn Thành vẫn ở đó từ nãy tới giờ! ! Tình yêu đến nghẹt thở và điên cuồng của y dành cho Trầm Thiến Sơ, phỏng chừng nghe anh ta kêu như thể liền nghĩ tới cuộc hẹn hò lần đó rồi liền tưởng hai người bọn họ có một chân, sau đó lại nghĩ......

Từ Khải lập tức ngậm miệng, giả vờ như bản thân vừa rồi không nói gì.

Hàn Thành khẽ nhếch khóe môi: " Thiến Sơ? Ngươi gọi em ấy thật thân thiết?"

“Không có, không có.” Từ Khải vội vàng phủ nhận:“Là Trầm Thiến Sơ, Trầm Thiến Sơ!”

“ Trầm Thiến Sơ là thứ ngươi có thể kêu?”

Từ Khải: ...... .

“Ngươi phải gọi em ấy là chị dâu.” Hàn Thành sửa lại.

“Chị dâu.” Từ Khải bật người nói ngay.

“Vậy nên ngươi cùng chị dâu nói chuyện như thế?”

“Em chỉ nghĩ là…”

“Ngươi nghĩ thế nào?” Hàn Thành khẽ nhếch môi: “Ngươi nghĩ làm sao?”

Từ Khải:…

Anh ta hiện tại cái gì cũng không nghĩ.

“Tôi sai rồi.”

“Nếu biết mình sai thì tốt rồi.”

Hàn Thành khẽ cười, xoay người giúp Trầm Thiến Sơ kéo thẳng cổ áo, ôn như nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đi.”

Trầm Thiến Sơ đột nhiên thấy y bật thiết lập bệnh kiều chiếm hữu dục, liền thuận tay đẩy Hàn Thành ra, bất mãn nói: “Đừng đυ.ng vào người tôi!”

Hàn Thành ba đạo nắm cái tay đã đẩy mình ra, âm dương quá khí nói: “Như thế nào, nhìn thấy hắn, tôi đυ.ng em một chút cũng không được ? ”

Trầm Thiến Vũ:? ? ?

Từ Khải: . . . Lại tới nữa lại tới nữa ròi! ! Hàn Thành cố chấp trong tình yêu! ! !

“Cái kia, Hàn ca, em thực sự muốn làm quen với anh.” Từ Khải nhìn Han Cheng-người đang nhìn chằm chằm vào Trầm Thiến Sơ, và cố gắng truyền đạt rằng anh ta thực sự không có hứng thú với Trầm Thiến Sơ. Một điểm cũng không có.

Hàn Thành nghe xong liền nhìn lại anh ta: “Như thế nào, đường cong cứu nước?”

Từ Khải: “… Em chỉ muốn kết bạn với anh.”

“Làm bằng hữu của tôi là muốn cùng vợ tôi kéo gần khoảng cách?”

Từ Khải thực suy sụp: "Tôi thật sự đối với Trầm Thiến Sơ không có hứng thú!"

"Vậy ngươi đang cười nhạo ánh mắt nhìn người của ta kém? Còn xem thường tiểu Sơ của tôi?"

"... Ta không phải." Từ Khải cảm thấy chính mình mau khóc.

“Vậy là ngươi coi trọng em ấy?”

Từ Khải: QAQ

“Tôi thực sự không có.”

“Như vậy là vẫn đang cười nhạo tôi.”

Từ Khải:…

Từ Khải lùi lại: “Hàn ca, tạm biệt anh.Chúc ngài cùng chị dâu trăm năm hạnh phúc răng long đầu bạc, yêu mãi không thôi, em không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa. ”

Nói xong anh ta quay người bước đi, không chút nào dừng lại.

Đi được hai bước, lại nhận ra mình quên cái gì, liền quay lại kéo Trầm Thiến Vũ đi.

Trầm Thiến Vũ vẻ mặt mộng bức: “Sao chúng ta phải đi?”

Bằng không? Ở đó với Hàn Thành chơi trò vòng lặp vô hạn là để giành được tình yêu hay để cười nhạo y sao?

Tình yêu cố chấp đáng sợ này! Luyến ái của y thật khủng bố! ! !

Anh ta xem như hiểu được, Trầm Thiến Sơ nói rất đúng, Hàn Thành loại người cố chấp này hoàn toàn không có cánh nào trao đổi cùng y!

Nói không thích bạn trai y là đang trào phúng y!

Nói thích bạn trai y là đang hoành đao đoạt ái!

Nói kiểu gì cũng sai! Thảo nào Trầm Thiến Sơ ngày nào cũng muốn trốn tránh y, ai có thể chịu đựng được tình yêu ngột ngạt này chứ! !

Y chỉ kém một việc là không cho Trầm Thiến Sơ trò chyện cùng người lạ!

Ai, thảm quá! Trầm Thiến Sơ thực sự rất thảm! !

Sao lại trêu chọc tình yêu của tên điên cuồng này chứ? !

Hắn về sau phải sống làm sao bây giờ? !

“Tiểu Vũ." Từ Khải đột ngột dừng lại, nhìn Trầm Thiến Vũ bên cạnh, với vẻ mặt lo lắng: “Em vẫn còn tiền đi?”

Không nhắc đến thì không sao, nhắc tới liền khiến Trầm Thiến Vũ buồn bực, ngươi mẹ nó lúc này còn không biết lo lắng cho ta còn hỏi tiền?

Hồi nãy! !

Tại sao vừa rồi ngươi không đứng về phía ta! !

còn cùng Trầm Thiến Sơ kẻ xướng người họa, ngươi mẹ nó là con xuẩn cẩu!

hắn ta cố ý thở dài và nói với giọng điệu buồn bã: "Về cơ bản là không có."

Ngươi áy náy không?

Lo lắng không?

Vậy chuyển cho ta mười vạn đi!

"Căn bản không có? Vậy chắc còn một ít? Vậy em chuyển cho ca ca em năm vạn nữa đi. Cậu ấy thật sự rất khổ sở. Em là đệ đệ của cậu ấy, em phải giúp cậu ấy!"

Trầm Thiến Vũ:? ? ? ! ! ! !

Cẩu Từ Khải này đang nói cái gì?

Ai chuyển cho ai? ? ?

Ai rất khổ sở! ! !

Náo loạn cả nửa ngày, anh ta không phải đối với hắn ta lo lắng mà là đối với Trầm Thiến Sơ rác rưởi kia!

Hắn ta mất mười vạn còn chưa đủ thảm, Trầm Thiến Sơ kiếm được mười vạn thì rất thảm! !

“Anh điên rồi hả, Khải ca, em đã nói em căn bản không có tiền.”

“Vậy em có bao nhiêu thì cho cậu ấy bấy nhiêu.” Từ Khải vỗ vai Trầm Thiến Vũ: “Em không hiểu, thứ em mất là đồng tiền hôi hám. Thứ ca ca em mất là tự do quý giá!"

Trầm Thiến Vũ: ...

Trầm Thiến Vũ quay người bỏ đi, nghe lời anh ta nói, này mẹ nó đây chả phải tiếng người có thể nói?

Thấy Trầm Thiến Vũ bước đi, Từ Khải vội vàng chạy theo.

Trầm Thiến Vũ vội vàng lên tiếng trước khi anh ta lại sủa: "Người bên cạnh anh trai em vừa rồi, anh gọi anh ta là Hàn ca?"

Từ Khải khϊếp sợ: "Em không biết anh ấy sao? Anh ấy là bạn trai của ca ca em, người đàn ông cặn bã em từng nhắc tới. "

Trầm Thiến Vũ:? ? ?

Trầm Thiến Vũ kinh ngạc nhìn anh ta, vẻ mặt khó tin, "Anh nói cái gì?"

***********************

Tác giả có chuyện muốn nói:

Trầm Thiến Vũ: Anh nói nhảm, ta đã từng nhìn thấy tên đó, bạn trai của hắn bộ dáng không giống như thế này!

Từ Khải: Ngươi nói bậy, đây là bạn trai của hắn!

Qingqing: Ồ, cuối cùng thì anh ta cũng đã tìm thấy điểm mù rồi, hahaha ~